Tô Lam tức giận bước đi nhanh, Quan Triều Viễn phía sau bước dài đuổi theo, kéo cánh tay của cô lại.
"Tô Lam!" Quan Triều Viễn cau mày gọi.
"Đừng đụng em." Tô Lam dừng chân lại, hất cánh tay của anh.
Thấy sắc mặt cô khó coi, Quan Triều Viễn vội vàng nói: "Em nghe anh giải thích có được không?"
"Ôm ôm ấp ấp ở trong phòng bệnh, còn muốn giải thích cái gì? Anh cho em là kẻ mù sao?" Tô Lam tức giận trách móc.
"Không phải như em thấy đâu." Quan Triều Viễn tiến lên muốn giải thích.
Tô Lam lui về phía sau môt bước, trực tiếp trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau: "Anh đừng tới gần em!"
Nói xong, khoanh hai tay trước ngực, miệng đã sớm vểnh lên cao, lần này tức giận trong lòng đều viết trên mặt.
"Được, vậy anh đi. Nhưng em nghe anh giải thích đã có được ay không? Thật không phải như em nghĩ... Không, không phải như em thấy đâu!" Quan Triều Viễn vội vàng nói.
"Mắt của em sẽ lừa em sao? Còn có thể thế nào?" Hiện tại Tô Lam không nhịn được mắt đỏ lên.
Lúc đầu cho là anh có thể xử lý tốt chuyện này, thế nhưng không nghĩ tới lúc cô quay lại, vậy mà thấy cảnh này, trực giác nói với cô, Quan Triều Viễn vốn tình cũ khó quên đối với Phương Ngọc Hoan kia.
Nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Tô Lam, Quan Triều Viễn càng bất chấp, tiến lên một bước, lại cảm thấy không đúng, lại lui về sau một bước, hai tay rất luống cuống, giọng nói cũng mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2647959/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.