🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trên sàn nhà có vết máu, Tô Lam nhíu mày nhớ lại, tình cảnh Quan Triều Viễn đi giày bước lên mảnh thủy tinh vừa rồi hiện ra trước mắt.

Chẳng lẽ vết máu trên mặt đất đều đều là mảnh vỡ thủy tinh đâm thủng chân anh? Nghĩ đến đây, Tô Lam không khỏi sợ hãi!

Sau khi sửng sốt vài giây, Tô Lam không tự chủ được đứng dậy chạy ra tới cửa.

Tô Lam chạy một mạch tới cửa lớn ngoài bệnh viện, cũng không đuổi kịp được Quan Triều Viễn, nhìn xung quanh vốn không hề có bóng dáng của anh, cô đơn xoay người, giống như một u hồn đang bay lơ lửng ở hành lang…

Trở lại giường bệnh, rất nhanh đã có bác sĩ và y tá tới kiểm tra thân thể cho cô, cũng chúc mừng cô khôi phục được thính lực.

Tô Lam biết chắc hẳn là Quan Triều Viễn nói cho bác sĩ, đừng nhìn lúc anh rời đi tức giận như vậy, xem ra trong lòng vẫn để ý đến cô.

Sau đó Tô Lam được y tá đưa đi làm kiểm tra toàn thân, đợi đến khi kiểm tra hoàn tất cũng đã tới buổi chiều.

Bên ngoài ráng trời xinh đẹp, Tô Lam ngồi ở mép giường, nhìn bầu trời màu cam, trong lòng có muôn vàn cảm xúc.

Đêm nay anh còn đến nữa không?

Chắc có lẽ là không, lúc anh rời đi tức giận như vậy, hẳn là sẽ không tha thứ cho cô.

Đang lúc ngây người, đột nhiên cô nghe thấy cửa ở sau lưng bị mở ra, Tô Lam lập tức quay đầu lại.

Lúc nhìn thấy rõ người đi vào, rõ ràng trên mặt cô mang theo thất vọng.

Người đi vào chính là Lâm Minh, mà anh ta cũng đóng cửa phòng lại, chứng tỏ phía sau cũng không có Quan Triều Viễn.

“Cô Tô?” Lâm Minh tiến lên cười nói.

Liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, Tô Lam cúi đầu hỏi: “Anh ấy sai anh tới làm gì?”

Lúc này Lâm Minh mới đưa cái hộp màu trắng trong tay cho Tô Lam nói: “Đây là điện thoại kiểu dáng mới nhất, tổng giám đốc Quản bảo tôi đưa tới cho cô.”

Nghe thấy lời này, Tô Lam giương mắt nhìn chiếc hộp trong tay Lâm Minh, sau đó duỗi tay nhận lấy.

Hai ngày trước điện thoại của cô đã bị anh ném vỡ, bây giờ cô chẳng có cách nào liên lạc với bên ngoài, nhưng anh cũng rất chu đáo, còn biết sai Lâm Minh mua một cái đưa tới đây cho cô.

Trong lúc nhất thời, Tô Lam cảm thấy đôi mắt hơi ê ẩm, người có thể quan tâm cô nhiều năm như vậy quả thật đúng là không có mấy người.

“Anh ấy… Còn nói gì nữa không?” Tô Lam ậm ừ một hồi, cuối cùng cũng hỏi ra.

“Không có.” Lâm Minh trả lời xong, sau đó lại nhanh chóng sửa lại một chút, nói: “Phải rồi, tổng giám đốc Quan bảo tôi tới đây hỏi bác sĩ xem kết quả kiểm tra của cô thế nào.”

“À.” Nếu thính lực của cô đã được khôi phục, đúng là không cần phải tiếp tục ở lại đây thêm nữa.

Lâm Minh lại nói: “Vừa rồi tôi đã trao đổi cùng với bác sĩ điều trị chính của cô, kết quả kiểm tra cũng phải ngày mai mới có, có điều theo kinh nghiệm của ông ấy mà nói, cô hẳn là không có gì trở ngại.”

“Vậy khi nào thì tôi có thể xuất viện?” Cô đúng là không muốn ở lại đây lâu, có cảm giác chỗ này giống như đều có hơi thở của anh.

“Bác sĩ nói rằng đợi ngày có kết quả kiểm tra xong, nếu không có vấn đề gì thì quan sát thêm một ngày là có thể xuất viện.” Lâm Minh trả lời.

“Cảm ơn.” Tô Lam vuốt ve chiếc hộp trong tay nói.

“Đây là tôi nên làm. Cô Tô, nếu cô không có việc gì khác, vậy tôi đi về trước.” Lâm Minh tiếp lời.

“Chân của anh ấy… Thế nào rồi?” Tô Lam bất chợt nhớ tới chân của Quan Triều Viễn bị thương, lập tức ngẩng đầu lên vội vàng hỏi.

Nghe vậy, Lâm Minh không khỏi nhíu chân mày: “Chân? Cô nói chân của tổng giám đốc Quan… Có việc gì sao?”

Nghe thấy lời này, Tô Lam biết Lâm Minh cũng không biết tình hình chân của Quan Triều Viễn, nói: “Không có gì, anh đi đi!”

“Tạm biệt.” Lâm Phong hơi nhếch mày, cảm thấy có hơi khó hiểu.

“Tạm biệt.” Tô Lam không có chút tinh thần nào, chỉ rũ mi mắt nói một tiếng, sau đó cũng không ngẩng đầu lên.

Lâm Minh thấy thế, rời khỏi phòng bệnh, cũng khép cửa phòng lại.

Mở giấy gói ra, lấy ra một chiếc điện thoại di động màu trắng kiểu dáng siêu mỏng, Tô Lam nhét sim của mình vào trong điện thoại, sau đó khởi động máy.

Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại lóe sáng, Tô Lam thật muốn gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn.

Nhưng lại hơi do dự, không biết nên nói gì với anh?

Đột nhiên bây giờ Tô Lam nghĩ nếu như thính lực của mình vẫn chưa khôi phục thật tốt, vậy bây giờ hẳn là anh sẽ ngồi ở trên ghế để ở cùng cô nhỉ?

Suy nghĩ cả buổi, Tô Lam đành gửi một tin nhắn cho Quan Triều Viễn.

“Chân của anh không có việc gì chứ?”

Nhưng mà sau khi tin nhắn này gửi đi lại giống như đá chìm đáy biển, cả đêm cũng không được trả lời.

Sáng sớm hôm sau, đôi mắt Tô Lam có hơi sưng, có lẽ là do tối hôm qua ngủ không tốt.

Trải qua một đêm này, cô cũng hiểu ra một điều, hẳn là Quan Triều Viễn sẽ không để ý đến cô nữa.

Như thế cũng tốt, nếu như vậy bọn họ có thể đường ai nấy đi, ai sống tốt cuộc sống của người đó cũng chưa chắc đã không phải chuyện xấu. Chỉ là những lời ngày đó anh quát cô vẫn còn ở bên tai, anh nói anh biết cô bị thương đã nóng vội muốn chết, nói vì để ở bên cạnh cô mà ngay cả buổi ký hợp đồng của Thịnh Thế cũng không tham gia, rốt cuộc anh có tình cảm gì với cô? Anh yêu cô sao? Nếu là yêu, vậy tại sao từ trước tới giờ anh không hề nhắc tới chữ này, hơn nữa bên cạnh anh còn có một Phương Ngọc Hoan.

Nghĩ đến đây, Tô Lam đè nén đến nỗi không thở nổi, cô chỉ nói đơn giản với bản thân: Đừng nghĩ nữa, có lẽ kết thúc như vậy là cô sẽ không cần phải tâm trạng nặng nề mỗi ngày, cô thật khao khát Tô Lam giống như con gián đánh không chết năm đó.

Ôm niềm tin như vậy, rất nhanh Tô Lam đã xuất viện.

Giống như dự đoán của Tô Lam, Quan Triều Viễn cũng không tới đón cô xuất viện, có điều lại phái Lâm Minh đón cô.

Lần này, Tô Lam bình thản chống đỡ, không hỏi Lâm Minh bất kỳ tin tức gì về Quan Triều Viễn.

Chỉ là điện thoại mà anh đưa cho cô thì cô sẽ nhận, chưa nói tới điện thoại đắt tiền kiểu dáng mới nhất này dùng cực kỳ tốt, chức năng vô cùng mượt, trước kia cô dùng toàn là điện thoại chỉ mấy trăm tệ, chưa từng được dùng loại điện thoại nào xịn tới vậy.

Anh ném vỡ điện thoại của cô, dĩ nhiên là anh phải đền lại cho cô một cái khác, có điều, nhưng bồi thường như thế này có hơi quá.

Sau khi về nhà, Tô Lam tốn thời gian nửa ngày để tổng vệ sinh trong nhà một lần.

Vừa mới tổng vệ sinh xong, Tô Lam mệt tới mức eo cũng sắp gãy, vừa định ngồi xuống thở mấy hơi, tiếng chuông cửa đã vang lên dồn dập. Tô Lam cúi đầu nhìn lại trên người mình vì tổng vệ sinh mà thay một chiếc quần jean cũ, áo thun màu trắng đã ố vàng, trên đầu còn lấy một cái khăn tay vải bông buộc thành một cái mũ nhỏ tạm thời, hình tượng có hơi quá mất điểm, nhưng mà nghĩ lại thì bình thường ngoại trừ Kiều Tâm và chủ nhà thì cũng không có ai tới, cho nên cứ thế đơn giản đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Tô Lam nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, sững sờ ngay tại chỗ. . KHÔ?G‎ Q?Ả?G‎ CÁO,‎ đọc‎ truyệ?‎ tại‎ ⩵‎ ??u????‎ Ye?.??‎ ⩵

Ngoài cửa, Quan Triều Viễn mặc một chiếc áo gió màu đen đứng ở bên ngoài, anh đeo kính râm, Tô Lam không nhìn được ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy có hơi xấu hổ, vội vàng vươn tay túm chiếc mũ vải bông trên đầu xuống.

“Tôi tới nói chuyện với em về vấn đề bồi thường của Khởi Kỳ và Tưởng Vân.” Quan Triều Viễn mở miệng trước tiên.1

Nghe thấy lời này, Tô Lam lập tức phản ứng lại, nhanh chóng tránh cửa ra nói: “Vào đi!” Quan Triều Viễn cất bước tiến vào, Tô Lam vội vàng chỉ chỉ vào sô pha. “Mời… Mời ngồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.