Trên sàn nhà có vết máu, Tô Lam nhíu mày nhớ lại, tình cảnh Quan Triều Viễn đi giày bước lên mảnh thủy tinh vừa rồi hiện ra trước mắt.
Chẳng lẽ vết máu trên mặt đất đều đều là mảnh vỡ thủy tinh đâm thủng chân anh? Nghĩ đến đây, Tô Lam không khỏi sợ hãi!
Sau khi sửng sốt vài giây, Tô Lam không tự chủ được đứng dậy chạy ra tới cửa.
Tô Lam chạy một mạch tới cửa lớn ngoài bệnh viện, cũng không đuổi kịp được Quan Triều Viễn, nhìn xung quanh vốn không hề có bóng dáng của anh, cô đơn xoay người, giống như một u hồn đang bay lơ lửng ở hành lang…
Trở lại giường bệnh, rất nhanh đã có bác sĩ và y tá tới kiểm tra thân thể cho cô, cũng chúc mừng cô khôi phục được thính lực.
Tô Lam biết chắc hẳn là Quan Triều Viễn nói cho bác sĩ, đừng nhìn lúc anh rời đi tức giận như vậy, xem ra trong lòng vẫn để ý đến cô.
Sau đó Tô Lam được y tá đưa đi làm kiểm tra toàn thân, đợi đến khi kiểm tra hoàn tất cũng đã tới buổi chiều.
Bên ngoài ráng trời xinh đẹp, Tô Lam ngồi ở mép giường, nhìn bầu trời màu cam, trong lòng có muôn vàn cảm xúc.
Đêm nay anh còn đến nữa không?
Chắc có lẽ là không, lúc anh rời đi tức giận như vậy, hẳn là sẽ không tha thứ cho cô.
Đang lúc ngây người, đột nhiên cô nghe thấy cửa ở sau lưng bị mở ra, Tô Lam lập tức quay đầu lại.
Lúc nhìn thấy rõ người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2647938/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.