🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Cô…” Tô Lam vừa nói xong đã khiến cho Phương Ngọc Hoan giận điên lên, giơ tay lên muốn đánh người.

“Tôi khuyên cô không nên đùa giỡn ngang ngược ở đây, khắp nơi đều có camera, mâu thuẫn giữa tôi và cô đều được ghi lại rõ ràng, bây giờ tôi đang trông coi một vị luật sư vàng của Giang Châu, nên tôi sẽ không ngại kiện cô một trận đâu!” Tô Lam chỉ vào cái camera trên đầu và cảnh cáo. Những lời của Tô Lam như đã nhắc nhở Phương Ngọc Hoan, cô ta buông thõng tay xuống, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười gian xảo: “Đúng đúng đúng, sao tôi lại quên được nhỉ? Không phải cô lại bám theo Quan Khởi Kỳ đấy chứ, tôi nói cho cô biết Quan Khởi Kỳ và Quan Triều Viễn là anh em họ với nhau, cô cho rằng Quan Khởi Kỳ không biết gì về chuyện của Quan Triều Viễn sao? Quan Triều Viễn sẽ không chơi trò chơi anh em mang chung giày như vậy đâu, cô nên từ bỏ ý định này đi!”

Mấy chữ mang cùng giày khiến Tô Lam dựng cả tóc gáy, ban đầu khi Quan Triều Viễn nói ra mấy chữ này cô đã phản ứng rất lớn, không ngờ rằng bây giờ Phương Ngọc Hoan cũng nói, cô thật sự không nhịn nổi nữa.

“Nếu cô không mau đi thì tôi sẽ không khách sáo với cô đâu!” Tô Lam kích động tiến lên một bước, chỉ tay vào Phương Ngọc Hoan nghiêm nghị cảnh cáo.

Vừa thấy thế Kiều Tâm đã vội vàng bước tới kéo cánh tay Tô Lam lại, sợ rằng cô bị kích thích sẽ làm ra chuyện gì đó liều lĩnh, dù sao thì người phụ nữ Phương Ngọc Hoan này không dễ chọc chút nào, hơn nữa bây giờ cô ta còn có Quan Triều Viễn chống lưng.

Đương nhiên Phương Ngọc Hoan tự biết rằng một mình cô ta sẽ không đánh lại hai người này, thứ mà cô ta thua thiệt thì cô ta sẽ không ngu gì mà nhận lấy.

Cho nên ngay trong giây tiếp theo cô ta đã nhanh chân lùi lại hai bước, song vẫn cố cứng miệng nói: “Tô Lam, chúng ta cùng chờ xem, rồi sẽ có người có thể trừng trị được cô thôi!”

Nói xong cô ta xoay người cất bước đi.

“Tôi khinh! Không biết xấu hổ.” Kiều Tâm nhìn theo bóng lưng Phương Ngọc Hoan mắng.

Tô Lam quay đầu nhìn Kiều Tâm nói: “Vừa rồi cậu quá bốc đồng, không thể vì tớ mà đắc tội loại người như thế được, với quan hệ của cô ta và Quan Triều Viễn, sau này rất có thể sẽ liên lụy đến cậu, dù sao thì cậu vẫn còn đang làm việc ở Thịnh Thế.”

“Nếu như có một ngày cô ta trở thành bà chủ của Thịnh Thế thì tớ sẽ từ chức lập tức.” Kiều Tâm la ầm lên.

Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày, tận tình khuyên nhủ: “Chỉ vì một người như vậy mà lại đạp đổ chén cơm của mình ư? Hiện tại rất khó để tìm việc làm, nhất là một công việc có mức lương như Thịnh Thế, suy nghĩ một chút cho mẹ cậu ở quê còn cần phải thuê bảo mẫu kia kìa!”

Câu nói cuối cùng phút chốc khiến Kiều Tâm ỉu xìu. Di chứng của bệnh xuất huyết não khiến mẹ của Kiều Tâm phải sống một cuộc sống gần như không thể tự chăm lo cho bản thân, phí sinh hoạt ở Giang Châu quá cao, Kiều Tâm không đủ khả năng chi trả nên đành phải đưa mẹ về quê và thuê bảo mẫu đến chăm sóc bà ấy, cuối tuần nào Kiều Tâm cũng chạy về quê, hằng tháng cô ấy phải vật lộn với tiền thuê nhà, phí sinh hoạt, tiền mời người đến chăm sóc cho mẹ và thuốc thang, nếu đổi sang một công việc khác không tốt bằng Thịnh Thế thì thật sự là không thể sống nữa.

“Ui, muộn quá rồi, cậu chắc chắn sẽ đến trễ đó!” Lúc này Tô Lam mới nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua giờ làm việc.

Kiều Tâm vừa nhìn tới đã lập tức chạy đi, vừa chạy vừa quay đầu lại nói với Tô Lam: “Tớ đi trước, có chuyện gì sẽ liên lạc với cậu sau!”

Chiều hôm đó Tô Lam quay về xin nghỉ phép, cô mua một ít hoa quả đi thẳng đến biệt thự ở ngoại thành.

Ngày mai là cuối tuần, cô không muốn gặp Quan Triều Viễn nên chọn đi vào ngày hôm nay, thứ nhất là có thể thăm Minh An một chút, thứ hai là cô muốn xem thử có thể nghe ngóng được tin gì về thân thế của Minh An từ miệng chị Hồng hay không.

Sau khi Tô Lam bấm chuông, chị Hồng đi tới mở cửa, lúc nhìn thấy Tô Lam đứng bên ngoài cô ấy có hơi ngạc nhiên.

“Cô Tô?”

Tô Lam biết mình đến có chút đột ngột, dù sao thì giữa cô và đứa bé này không hề có quan hệ gì cả.

“Chị Hồng, hôm nay em đi công tác ở gần đây cho nên muốn đến thăm Minh An một chút, em rất thích nó.” Tô Lam cố gắng nở nụ cười, bởi vì cô thật sự nói dối rất tệ.

“Mời vào mời vào, Minh An đang ngủ.” Chị Hồng dẫn Tô Lam vào nhà, đồng thời cũng ra hiệu cho cô giữ im lặng.

Kế đó Tô Lam cũng thả nhẹ bước chân, bước vào phòng khách nhìn thấy tên nhóc đáng yêu đang nằm trên nôi, cô không nhịn được đi tới.

Lúc này Minh An đang ngủ ngon lành trong chiếc chăn bông màu xanh da trời có họa tiết hoạt hình, miệng còn chảy chút nước dãi, hai cánh tay bé nhỏ mũm mĩm giơ trên đầu, trông vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Tô Lam lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau vết nước dãi trên khóe miệng Minh An, trong ánh mắt chứa đầy tình yêu thương.

“Cô Tô, uống ly nước đã.” Chị Hồng rót một ly nước đặt lên bàn trà nhỏ.

“Cảm ơn.” Tô Lam xoay người ngồi lên ghế sô pha.

Chị Hồng nhìn Minh An đang ngủ say nói: “Quả thật Minh An rất dễ thương, cũng rất ngoan ngoãn, chị vẫn luôn mang nó theo bên mình, đừng nói chi mấy ngày trước rời khỏi nó, trong lòng chị không nỡ chút nào.”

Thật ra những lời này cũng nói lên tâm trạng chân thực nhất của Tô Lam, nhưng ngoài tình cảm ra, cô cũng không quên mục đích chuyến đi này của mình nên ngập ngừng dò hỏi: “Chị Hồng, chị chăm sóc Minh An từ lúc thằng bé vừa sinh ra ư?”

“Đúng vậy, từ lúc cậu chủ mang Minh An về từ trại trẻ mồ côi về là chị đã bắt đầu chăm sóc nó.” Chị Hồng nói ngay.

“Không biết ba mẹ nhà nào lại độc ác như vậy, bỏ rơi một đứa trẻ đáng yêu thế này.” Tô Lam nói.

“Chứ còn gì nữa! Ông trời sẽ không bỏ qua cho loại ba mẹ này đâu, trời mưa ra đường nhất định sẽ bị sét đánh.” Chị Hồng nguyền rủa.

“Minh An đến từ trại trẻ mồ côi nào vậy?” Tô Lam chớp lấy thời cơ hỏi.

Nghe đến đây, chị Hồng chần chừ một lúc cười nói: “Hình như cậu Quan đã từng nhắc đến, nhưng lúc đó tôi không để ý lắm nên quên mất.”

“À.” Tô Lam không khỏi hơi thất vọng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười.

Một lúc sau Minh An tỉnh dậy, thấy Tô Lam thì vô cùng vui vẻ, vẫn luôn ôm lấy cô, đối với sự nhiệt tình của cậu bé này, Tô Lam cũng rất sẵn lòng tiếp nhận, thẳng đến chạng vạng tối cô mới đứng dậy nói lời chào.

“Cô Tô, chị biết em thích Minh An, mà Minh An cũng rất thích em, nên nếu em có rảnh thì thường xuyên tới chơi.” Chị Hồng nói trong lúc tiễn cô về.

“Nhất định như vậy.” Đương nhiên Tô Lam sẽ không từ chối, cô thật sự có một tình cảm đặc biệt với Minh An.

Sau khi ra khỏi biệt thự, mặc dù Tô Lam có hơi thất vọng, cũng không hỏi được Minh An đến từ trại trẻ mồ côi nào, nhưng bù lại có thể nhìn thấy Minh An thì trong lòng cô cũng đã mãn nguyện.

Buổi tối, ngay khi Quan Triều Viễn bước lên xe thì Lâm Minh đã báo cáo: “Tổng giám đốc Quan, vừa rồi chị Hồng gọi điện thoại đến bảo rằng chiều hôm nay cô Tô có đến thăm Minh An.”

Nghe vậy, Quan Triều Viễn do dự một lúc mới hỏi: “Cô ấy có nói chuyện gì đặc biệt không?”

“Chị Hồng nói rằng cô Tô đã hỏi chị ấy Minh An được đưa về từ trại trẻ mồ côi nào.” Lâm Minh trả lời.

Nghe đến đây Quan Triều Viễn cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, dặn dò Lâm Minh: “Gọi điện thoại cho chị Hồng bảo nếu như lần sau cô ấy có tới thì trực tiếp nói với cô ấy rằng Minh An được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi Thiên Thần.”

“Vâng.” Lâm Minh gật đầu.

Quan Triều Viễn không yên lòng dặn dò: “Cậu sắp xếp mọi chuyện cho ổn thỏa, không được để lại bất kì sơ hở nào.”

“Tổng giám đốc Quan yên tâm.” Lâm Minh lại gật đầu thêm lần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.