Sáng hôm sau, Tô Lam ôm Minh An vừa mới tỉnh dậy xuống lầu.
Nhân viên dọn dẹp theo giờ đã dọn dẹp phòng khách xong xuôi, nhìn thấy Tô Lam thì cười nói: "Cô Tô, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
“Được.” Tô Lam gật đầu, ôm Minh An đi vào nhà ăn.
Vừa bước vào sảnh ăn, Tô Lam nhìn thấy một người mặc áo sơ mi trắng đang ngồi ở trước bàn, lúc này anh chưa dùng cơm mà đang nhìn tờ báo trong tay, đây là đồ thói quen của anh, thích xem báo vào buổi sáng.
Quan Triều Viễn không ngẩng đầu, Tô Lam cũng không chào hỏi anh, ôm Minh An ngồi vào vị trí bên trái.
“Ba, ba.” Vừa ngồi xuống, Minh An trong lòng cô bắt đầu gọi anh.
Quan Triều Viễn lập tức gập tờ báo lại, ngẩng đầu lên cười dịu dàng với Minh An: "Minh An, con dậy rồi à?"
"A... A..." Minh An kêu a a, không biết đang nói gì.
Tô Lam nhanh chóng lấy trứng hấp chín vàng mềm sang, dùng thìa xúc một miếng, đút vào cái miệng nhỏ nhắn của Minh An: "Minh An, ngoan, ăn cơm thôi."
"A không... A không..." Minh An vươn tay đẩy tay Tô Lam ra, không chịu ăn miếng nào.
Thấy vậy, Tô Lam cười nói: "Hôm nay Minh An không thích ăn trứng hấp sao? Được rồi, vậy dì Tô bón cháo cho cháu có được không?"
Vừa nói, Tô Lam vừa lấy một thìa cháo đưa đến bên miệng Minh An, nhưng lần này Minh An vẫn không chịu ăn, tiếp tục đẩy tay của Tô Lam ra.1
Trước kia Minh An ăn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2647919/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.