"Anh buông tôi ra!" Tô Lam dùng hết sức vẫn không thể thoát khỏi, trái lại bàn tay của anh còn ôm chặt hơn, eo của cô bị cố định trong tay anh, cơ thể của cô chỉ có thể kề sát vào người anh, không thể động đậy.
"Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Sau một lúc giãy giụa, Tô Lam đã thở hồng học, cánh tay mỏi nhừ.
"Hôn em!" Câu nói đầu tiên anh nói ra sau khi đi vào căn phòng này, sau đó bèn cúi đầu che kín môi Tô Lam, làm cô nuốt hết mọi kháng nghị và bất mãn trở lại trong bụng.
Nụ hôn của anh đến mãnh liệt, chẳng những khiến Tô Lam không chống đỡ nổi, mà cũng không có sức lực ngăn cản, cô muốn đẩy anh ra, nhưng chẳng ăn thua gì, cuối cùng chỉ đành bị động đón nhận...
Khi Tô Lam cảm thấy sắp không thở nổi, cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Cô được hít thở không khí mới mẻ, cảm giác sắp ngạt chết làm cô chỉ có thể tạm thời ghé vào trước ngực anh, tay anh vẫn không chịu buông eo cô ra.
"Em và Khởi Kỳ vốn không có gì, tại sao không giải thích với tôi?" Giọng nói trầm thấp đó truyền vào bên tai cô.
Nghe vậy, Tô Lam tức giận không thôi, cô ngẩng đầu lên nói: "Anh là gì của tôi? Tại sao phải giải thích với anh?"
Chẳng lẽ anh quên rằng đã ly hôn với cô sao? Hơn nữa bên cạnh anh đã có người phụ nữ khác, cô giải thích với anh làm gì? Ngẫm lại Tô Lam lại tức giận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2647892/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.