🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Quan Triều Viễn nhìn bóng lưng Tô Lam bằng ánh mắt thưởng thức, người phụ nữ này cho anh một cảm giác khác với lúc cô xuất hiện trong đời anh. Cô bên ngoài mạnh mẽ bên trong dịu dàng, tính tình thẳng thắn, lúc gặp thất bại thì rất có tinh thần tự sướng, đây chính là thứ mà những cô gái anh quen trước đây không có.

Phương Ngọc Hoan rất hiểu Quan Triều Viễn, từ ánh mắt của anh, cô ta có thể biết được anh thưởng thức Tô Lam, cũng có tình cảm với Tô Lam, trong lòng cô ta bỗng cuộn trào ganh tỵ.

“Triều Viễn, sau này cũng cần có người chăm lo cho việc ăn uống và cuộc sống hàng ngày của anh, chi bằng em chuyển đến để tiện chăm sóc cho anh nhé?” Phương Ngọc Hoan xoay người ngồi xuống bên cạnh Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn chẳng thèm đoái hoài gì Phương Ngọc Hoan, nói thẳng: “Nếu cô chê căn nhà đó nhỏ quá thì tôi có thể thuê một căn lớn hơn cho cô.”

“Triều Viễn, em không có ý đó.” Phương Ngọc Hoan vội giải thích.

“Tôi quen ở một mình hơn.” Quan Triều Viễn thờ ơ nói.

Nghe vậy, Phương Ngọc Hoan cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó lên tiếng: “Triều Viễn, em không có ý gì khác, em cũng biết tình trạng sức khỏe của em hiện tại, em chỉ muốn nhìn thấy anh mỗi ngày là được rồi, anh vui thì em mới vui.”

“Vậy sao?” Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Phương Ngọc Hoan, ánh mắt lạnh lùng.

“Anh không tin em?” Phương Ngọc Hoan vươn tay nắm lấy tay anh.

Quan Triều Viễn rất ghét sự đụng chạm của cô ta, anh thẳng thừng rụt tay mình lại rồi đứng lên đi tới trước cửa sổ sát sàn.

“Tôi muốn ở một mình, cô về trước đi.” Anh đưa lưng về phía cô ta nói.

Phương Ngọc Hoan có vẻ hơi tổn thương, đứng dậy khỏi sô pha, sải bước rời đi, nhưng đi được mấy bước thì vẫn không cam tâm mà quay lại. Cô ta đi tới phía sau Quan Triều Viễn, duỗi hai tay ôm lấy eo anh, nghẹn ngào nói: “Triều Viễn, anh không nhớ những ngày chúng ta bên nhau trước đây sao? Khi đó chúng ta hạnh phúc biết bao, vui vẻ biết bao, trong mắt anh chỉ có em, trong mắt em cũng chỉ có anh, chúng ta đều là duy nhất của nhau!”

Quan Triều Viễn hơi bất lực, nhưng cuối cùng hơi cảm động, thì thầm: “Đều đã qua rồi.”

“Chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu!” Phương Ngọc Hoan xoay người đi đến trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, như thể muốn nhìn thấu nơi sâu thẳm trong trái tim anh.

“Từ lúc cô đưa ra lựa chọn, tôi và cô đã không thể nữa rồi, bây giờ càng không thể.” Quan Triều Viễn cau mày nói. Nghe vậy, nước mắt Phương Ngọc Hoan trào ra, sốt sắng nắm lấy tay anh giải thích: “Triều Viễn, em biết năm đó em sai, nhưng em cũng không còn cách nào khác. Em thật sự cùng đường rồi, em không thể trơ mắt nhìn ba em như vậy mà không cứu, anh cũng là một người con, hi vọng anh có thể hiểu cho nỗi lòng của em khi đó.”

“Xin lỗi, tôi không hiểu được.” Quan Triều Viễn mặt mày hờ hững.

Thấy anh lạnh nhạt như vậy, Phương Ngọc Hoan cầu xin: “Triều Viễn, em không cần danh phận, em không cần gì hết, chỉ cần ở bên anh là được rồi...”

“Những chuyện cô đã làm là không cần gì đấy sao? Cái gì cô cũng muốn hết. Phương Ngọc Hoan, cô khiến tôi rất thất vọng.” Nói xong, Quan Triều Viễn sải bước rời đi.

“Triều Viễn...” Phương Ngọc Hoan nhìn anh đi, nhất thời sốt ruột nên ngã xuống thảm.

Quan Triều Viễn quay đầu, nhìn thấy Phương Ngọc Hoan lên cơn suyễn nằm trên thảm, anh lập tức cúi người bế cô ta lên, lo lắng hỏi: “Thuốc đầu? Thuốc ở đâu?”

“Ở... ở trong túi... của em.” Phương Ngọc Hoan khó khăn nói ra mấy chữ.

Quan Triều Viễn lập tức lấy thuốc trong túi ra, xịt vào mũi Phương Ngọc Hoan vài cái, tình trạng của cô ta dần ổn lại. Lúc này, mẹ Trần nghe thấy động tĩnh cũng vội chạy ra.

“Cô Phương bị suyễn sao?” Mẹ Trần ngạc nhiên nói.

“Rót một ly nước đến đây.” Quan Triều Viễn không đáp lời mẹ Trần.

“Được.” Mẹ Trần vội đi rót nước.

Phương Ngọc Hoan nằm trong lòng Quan Triều Viễn, buồn bã nói: “Em biết em có bệnh, sau này không thể kết hôn cũng chẳng sinh con được. Có thể em hơi cay nghiệt với Tô Lam, có thể em không kiềm chế được những ghen tị của mình với cô ta. Triều Viễn, anh đừng trách em.”

Nhìn dáng vẻ Phương Ngọc Hoan bị căn bệnh giày vò, giọng Quan Triều Viễn dịu dàng hơn rất nhiều: “Cô đừng nghĩ nhiều, phương án điều trị bên Mỹ đã gửi cho tôi rồi, tôi sẽ nhanh chóng đưa cô sang Mỹ điều trị.”

“Không! Em không muốn đi, em không muốn xa anh.” Phương Ngọc Hoan nắm lấy cổ áo anh nói.

“Tôi sẽ đi với cô.” Cuối cùng Quan Triều Viễn vẫn không đành lòng.1

“Thật sao?” Nghe vậy, trong mắt Phương Ngọc Hoan lập tức hiện vẻ phấn khởi.

“Tôi nói lời sẽ giữ lời.” Quan Triều Viễn gật đầu.1

Lúc này, mẹ Trần mang nước tới, Quan Triều Viễn nhận lấy ly đặt vào tay Phương Ngọc Hoan, Phương Ngọc Hoan ngoan ngoãn nhận lấy uống hết nửa ly.

Một lúc sau, Quan Triều Viễn dặn dò mẹ Trần: “Dì Trần, dì không cần về tỉnh, lát nữa cháu cho xe đưa dì với Phương Ngọc Hoan đến chỗ ở của cô ấy, dì tạm thời ở bên chăm sóc cho cô ấy đi.”

Nghe vậy, mẹ Trần ngẩng đầu nhìn Phương Ngọc Hoan, có vẻ không muốn lắm nhưng suy cho cùng vẫn không dám làm trái lời của Quan Triều Viễn, thế nên bà ấy vội gật đầu: “Vâng.”

Tô Lam vừa lấy lại sức sống rốt cuộc không còn nơi nào để đi, cô đi lung tung trên phố hai vòng, cuối cùng vẫn kéo vali về nhà mẹ đẻ.

Vừa vào cửa, Tô Lam phát hiện Tô Mạnh Cương lại ở nhà, hơn nữa còn ngồi trên sô pha nhàn nhã uống lê hấp đường phèn, đó là món tráng miệng sở trường của Sở Thanh Diên.

“Sao ông ở đây?” Nhìn thấy Tô Mạnh Cương, Tô Lam vô cùng tức giận.

“Ba... ba đến thăm mẹ con với Tô Yên.” Tô Mạnh Cương nhìn thấy Tô Lam thì giật mình, vội bỏ chân đang gác trên bàn trà xuống.

“Hừ, ông có lòng quá, mẹ tôi với Tô Yên không cần sự quan tâm của ông, ông đi ngay cho!” Tô Lam chỉ ra cửa, hét lên.

“Ba... Dù sao cũng là ba con, sao con có thể nói với ba như vậy?” Lúc nói, Tô Mạnh Cương không có chút tự tin nào.

“Ông còn không biết xấu hổ mà nói là ba tôi, đúng là nực cười chết mất, mười lăm năm trước ba tôi đã chết rồi!” Tô Lam giận dữ la lên.

Lúc này, Sở Thanh Diên nghe thấy tiếng cãi nhau thì từ trong bếp chạy ra.

Thấy Tô Lam về, bà vội nói: “Lam Lam, sao con lại về nhà?”

“Mẹ, chẳng phải con đã nói không được để ông ta đến à? Sao mẹ lại để ông ta vào nhà?” Tô Lam tức giận hỏi.

“Mẹ...” Sở Thanh Diên nhất thời không thốt ra lời, nhìn thấy vali ở phía sau Tô Lam, bà không khỏi hỏi: “Sao con mang cả vali về? Có phải cãi nhau với Triều Viễn không?”

Nghe thế, Tô Mạnh Cương còn quan tâm hơn cả Sở Thanh Diên, nóng lòng hỏi: “Sao con có thể cãi nhau với Triều Viễn chứ? Con bé này đúng là không hiểu chuyện gì cả!”

Nhìn thấy bộ mặt này của Tô Mạnh Cương, Tô Lam thật sự câm nín, sau đó cô quyết tâm, tuyên bố: “Mẹ, lần này con với Quan Triều Viễn không cãi nhau, con với anh ấy vừa làm xong thủ tục ly hôn rồi!” Vốn dĩ cô không muốn nói với mẹ chuyện này sớm như vậy, tránh để bà lo lắng cho cô, nhưng bây giờ xem ra cần phải tuyên bố trước mọi người, đặc biệt là để Tô Mạnh Cương biết cô với Quan Triều Viễn đã không còn quan hệ gì nữa, chỉ có như vậy thì Tô Mạnh Cương mới có thể hoàn toàn biến mất khỏi nhà họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.