🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chẳng mấy chốc, Tô Lam đã mang thai được hơn ba tháng rồi, bụng dưới của cô đã hơi nhô lên, phản ứng có thai cũng qua. Hiện tại cô ăn rất nhiều vì rất nhanh đói bụng nên cân nặng của cô cũng tăng lên, nhưng xem ra người cô đầy đặn nhìn lại càng xinh đẹp hơn.

Buổi tối hôm nay, mẹ Trần đặt điện thoại xuống, ngồi đối diện nói với Tô Thanh đang ngồi trong phòng khách xem TV: “Mợ chủ, cậu chủ nói tối nay có buổi xã giao nên không về ăn cơm."

Vừa nghe lời này, Tô Lam hơi nhíu mày.

Dường như mười ngày nửa tháng gần đây Quan Triều Viễn rất bận rộn, hầu như các buổi tối đều không trở về ăn cơm, mỗi tối mới trở về thì cũng đã gần rạng sáng. Tô Lam cảm thấy không đúng, nhưng lại không thể nói nên lời là không đúng ở chỗ nào.

“Vậy chúng ta ăn cơm thôi.” Một hồi lâu sau Tô Lam mới nói.

Sau khi ăn qua loa vài miếng, cuối cùng Tô Lam không còn hứng thú ăn nữa.

Trong phòng ngủ, Tô Lam dựa vào đầu giường xem phim truyền hình cả đêm, mãi cho đến khi rạng sáng Quan Triều Viễn mới trở về.

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra và lộ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Lam mặc bộ đồ ngủ ngồi ở đầu giường, không nhịn được hỏi: "Đã trễ thế này, còn chưa ngủ sao?"

Trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn tường và TV, Tô Lam nhìn thấy anh có vẻ hơi say, tóc hơi rối, cổ áo sơ mi cũng hơi mở ra.

Tô Lam biết anh đã uống say nên cô xuống giường rót một ly nước đưa cho anh: "Không ngủ được cho nên ngồi xem phim truyền hình."

Quan Triều Viễn nhận lấy ly nước, nhưng anh lại không uống nó mà thay vào đó anh xoay người lại đặt nó trên tủ đầu giường.

Tô Lam cảm thấy cuộc sống những ngày gần đây của cô và anh không còn như lúc trước nữa, dường như anh có ý xa lánh cô, nhưng cô vẫn cho rằng có thể bản thân quá nhạy cảm.

Sau đó, Tô Lam cười nói: "Gần đây công việc của anh rất bận sao?"

“Có thể cho là vậy.” Quan Triều Viễn vừa cởi quần áo vừa đáp.

Tô Lam cầm lấy quần áo từ trong tay anh, xoay người mang chúng treo vào trong tủ, lại hỏi: "Vậy gần đây sao lại có nhiều tiệc xã giao như vậy?"

“À, một người bạn học từ nước ngoài trở về, cho nên gần đây mới có mấy buổi tụ tập bạn bè.” Quan Triều Viễn trả lời lập lờ.

Nghe vậy, Tô Lam không có chủ đề để tiếp tục nói chuyện với anh, bởi vì cô hoàn toàn không biết gì về bạn học và vòng bạn bè của anh.

“Tôi đi tắm đây.” Quan Triều Viễn cầm bộ đồ ngủ đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Tô Lam nhìn cửa nhà vệ sinh được đóng lại, biểu cảm trên khuôn mặt cô có chút cô đơn.

Thật ra lúc này Tô Lam có chút muốn cười nhạo chính mình, quay về từ tỉnh thành, cô tưởng rằng khoảng cách với anh đã trở nên gần gũi hơn, hai người sống chung cũng rất hợp nhau.

Thực ra khoảng cách giữa cô và anh còn cách xa cả ngàn dặm, cô hoàn toàn không biết gì về quá khứ của anh, anh cũng chưa bao giờ giới thiệu bản thân cô với bạn học và những người bạn khác của anh.

Cô thực sự coi mình là vợ của anh sao? Thực ra hai người kết hôn với nhau chỉ bởi đứa con trong bụng xuất hiện đột ngột mà thôi.

Bất chợt Tô Lam cảm thấy toàn thân hơi lạnh, cô từ từ leo lên giường và nằm trong chiếc chăn ấm áp, tắt TV đi, chỉ còn ánh đèn mờ mịt của chiếc đèn tường.

Nửa tiếng sau, từ phía sau lưng Tô Lam nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ của Quan Triều Viễn đi tới bên giường.

Anh lên giường sau lưng cô, tắt đèn tường, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Dù cô và anh cùng đắp một chiếc chăn trên giường nhưng chân tay của hai người họ không hề chạm vào nhau.

Tô Lam chợt nhớ tới mấy ngày nay cô và anh chưa hề đụng chạm thân thể chút nào, phát hiện này khiến cô bỗng hít khí lạnh, bởi vì từ khi hai người nằm chung giường trong hơn một tháng qua. Đây thật không bình thường, trường kia bọn họ vẫn thường ôm nhau ngủ.

“Ngày mai tôi đi công tác.” Người phía sau lưng nói một cách đột ngột.

Anh biết cô còn chưa ngủ, cho nên Tô Lam cũng không phải giả bộ tiếp nữa, cô nói: "Đi đâu?"

“Mỹ.” Quan Triều Viễn trả lời.

Nghe anh nói vậy Tô Thanh rất sửng sốt, chẳng lẽ Thịnh Thế cũng có công việc kinh doanh ở nước Mỹ sao? Cô đã làm việc ở Thịnh Thế được vài năm, nhưng cô chưa từng nghe nói đến, lẽ nào lần này đi là công việc cá nhân?

Tô Lam biết anh không muốn nhiều lời, nên cô cũng không hỏi nhiều mà chỉ hỏi một câu: "Đi trong bao lâu?"

“Tận một tuần.” Quan Triều Viễn suy nghĩ một hồi rồi trả lời.

“Vậy để tôi thu dọn hành lý cho anh.” Tô Lam nói xong thì chuẩn bị đứng dậy.

“Không cần!” Quan Triều Viễn lập tức nói chặn lại.

Tô Lam quay đầu nhìn Quan Triều Viễn trong bóng tối và nhíu mày.

"Tôi mang theo một ít quần áo và vật dụng đơn giản hàng ngày thôi. Ngày mai để mẹ Trần giúp tôi thu dọn là được rồi. Đã muộn rồi cô cứ nghỉ ngơi đi."

Bây giờ đã là một giờ sáng, quả thực thu dọn hành lý sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc nghỉ ngơi của cả hai người, cho nên Tô Lam cũng đành từ bỏ ý định.

Sau đó, không còn tiếng nói từ người ở sau lưng cô nữa, vài phút sau cô nghe thấy tiếng thở đều đều của anh truyền tới.

Tô Lam biết anh đã ngủ, nhưng cô lại không hề buồn ngủ. Cứ trở mình trằn trọc rất lâu, khoảng chừng đến khi hướng đông bắt đầu hiện lên chút ánh sáng thì cô mới mơ màng chìm vào giấc ngủ...

Đến khi Tô Lam mở mắt ra lần nữa, lúc này ánh nắng chói chang ở bên ngoài chiếu vào khiến cô không thể không chớp mắt một cái.

Sau đó, cô thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ treo trên tường, vậy mà đã mười giờ!

Cô quay đầu lại nhìn, gối bên cạnh đã trống từ lâu.

Cô vội vàng khoác lên người một chiếc áo ngủ, nhanh chóng đi thẳng xuống tầng.

Ở tầng một không hề thấy có bóng dáng của Quan Triều Viễn, Tô Lam đi tới cửa phòng bếp, nhìn thấy mẹ Trần đang nấu canh, không khỏi hỏi: "Dì Trần, Triều Viễn đi rồi à?"

Nghe thấy giọng nói của Tô Lam, mẹ Trần quay đầu lại nhìn cô ngạc nhiên nói: "Cậu chủ rời đi lúc tám giờ, lên máy bay lúc chín giờ rưỡi. Hiện tại máy bay đã cất cánh được nửa tiếng."

Nghe vậy, trong lòng Tô Lam cảm thấy có chút mất mát, trong lòng tự trách tại sao mình lại ngủ quên?

Nhìn thấy Tô Lam cô đơn, mẹ Trần vội vàng nói: “Mợ chủ, cháu yên tâm đi, dì đã sắp xếp hết những quần áo và đồ dùng hàng ngày mà cậu chủ muốn mang vào trong vali rồi, cậu chủ nói không cần mang quá nhiều bởi đến đó có thể mua được mọi thứ. Hơn nữa có trợ lý Lâm đi cùng, cậu ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu chủ."

Tô Lam biết mẹ Trần nghĩ cô là đang lo lắng cho Quan Triều Viễn, cô khẽ mỉm cười: "Dì nói cũng đúng."

Buổi tối, Tô Lam bắt được thời gian Quan Triều Viễn đến Mỹ, sau đó cô gửi wechat đến cho anh.

"Đã tới nơi chưa?"

"Máy bay đã hạ cánh an toàn."

Đây là wechat do Quan Triều Viễn gửi để báo bình an, dòng tin nhắn đó không mang bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí không có suy nghĩ chủ quan, Tô Lam cảm thấy hơi thất vọng, không trả lời tin nhắn.

Liên tục ba ngày trôi qua Quan Triều Viễn không chủ động liên lạc lại với Tô Lam. Mặc dù Tô Lam tò mò về tình hình của anh ở đó, nhưng cô biết chắc chắn anh vẫn bình an nên cố kìm lòng không liên lạc với anh.

Cho đến sáng ngày thứ tư, Tô Lam nhận được một cuộc gọi lạ.

“Xin hỏi có phải cô Tô Lam không?” Người nói chuyện ở đầu dây bên kia là một cô gái trẻ với giọng nói ngọt ngào.

“Đúng vậy, cho hỏi cô là?” Tô Lam nghĩ là quảng bá sản phẩm hoặc là khảo sát xã hội nên có chút hờ hững. Thế nhưng lời nói sau đó khiến Tô Lam như nhận một trái bom: "Cô Tô, tên tôi là Phương Ngọc Hoan, bạn gái cũ của Triều Viễn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.