“Đã muốn diễn kịch, vậy chúng ta phải diễn tiết mục này cho đạt, với lại cô cũng là người lớn rồi, không cần khiến mẹ cô lo lắng.” Đột nhiên Quan Triều Viễn nói.
Nghe đến đây, Tô Lam không nhịn được cười khổ một tiếng, tuy trong lòng đã tự giễu mình nhưng vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh, nói với Quan Triều Viễn: “Cảm ơn anh đã nghĩ chu đáo cho tôi như vậy.”
Quả thật ân cần và thân mật anh thể hiện lúc nãy chỉ là diễn kịch mà thôi, Tô Lam ơi là Tô Lam, vậy mà lúc nãy còn bị cảm động một phen. Còn muốn sống những ngày tốt đẹp với người ta, thậm chí còn muốn sau này đầu bạc răng long với người ta, thật sự chỉ là một tuồng kịch mà thôi, sao lại xem là thật?
“Không cần khách sáo, dù sao thì bây giờ tôi với cô cũng là vợ chồng hợp pháp, chúng ta cố tìm điểm chung thôi!” Quan Triều Viễn nói cứ như bàn chuyện làm ăn.
Tô Lam hất cằm, cố gắng khiến mình không lộ vẻ cô đơn: “Anh nói rất đúng.”
Lúc này, bọn họ đã đến trước xe, Lâm Minh nhận đồ trong tay Quan Triều Viễn, sau đó hai người chia nhau lên xe, một giây sau chiếc xe biến mất tăm.
Chiếc xe lao nhanh trong dòng xe cộ như thoi đưa, ánh mắt Tô Lam nhìn cảnh vật không ngừng lui về sau, đột nhiên trong lòng cảm thấy thật lạnh lẽo.
Sắp tới cô sẽ sống trong nhà người đàn ông này, nhưng giữa cô và người đàn ông này không có tình cảm, mà trong bụng cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2647768/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.