Quan Triều Viễn cùng Hồ Mỹ Ngọc vừa đi vừa nói chuyện, Tô Lam cúi đầu suy nghĩ xem có nên chào hỏi Quan Triều Viễn một tiếng hay không, dù gì người ta cũng là sếp lớn, còn về Hồ Mỹ Ngọc coi như là không nhìn thấy cô ta, sau đó trực tiếp bỏ của chạy lấy người là được.
Vào lúc khoảng cách giữa bọn họ còn cách nhau chưa tới hai mét, Tô Lam nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Quan Triều Viễn đang chiếu lên người mình.
Chết tiệt, sao tự dưng bây giờ trong đầu cô lại hiện lên cái quần nhỏ màu hồng phấn kia chứ? Cô không khỏi đỏ mặt, đầu lưỡi đều muốn cuốn lại mới nói ra được một câu: "Tổng giám đốc Quan… Chào anh!”
Ánh mắt Quan Triều Viễn ước chừng dừng lại trên người cô vài giây, hơn nữa giống như đang suy tư cái gì đó.
Tô Lam vốn định cất bước đi trước, nhưng không nghĩ tới ánh mắt của Quan Triều Viễn lúc này lại làm cho Hồ Mỹ Ngọc ở bên cạnh cảm thấy có điểm không thích hợp, hơn nữa kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt, Hồ Mỹ Ngọc liền tiến lên một bước ngăn cản đường đi của Tô Lam.
“Tô Lam, tốt xấu gì tôi với cô cũng được coi là chị em, gặp nhau mà một tiếng chào hỏi cũng không có, không phải quá nhỏ mọn rồi sao?" Hồ Mỹ Ngọc nâng cằm, ánh mắt khinh thường đánh giá Tô Lam.
Tô Lam trừng mắt liếc cô ta một cái, bàn tay im lặng nắm chặt lại thành nắm đấm, ngày hôm đó Hồ Mỹ Ngọc dùng giày cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2647716/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.