“Sao lại thế này, Ánh Tử, mau nghe điện thoại đi, chuyện gấp chết người rồi đây..." Giản Nghi Ninh bấm gọi đi gọi lại, nhưng kết quả vẫn chẳng ai nghe máy.
Không còn cách nào nữa, anh ấy đành nói đại tình huống khẩn cấp bên phía mình, sau đó chỉnh sửa câu từ vài chỗ rồi đăng lên QQ.
Rất nhanh sau đó, Thời Du Huyên đã trả lời tin của anh ấy: "Có thể tùy ý các
anh."
Đây là đồng ý rồi đúng không?
Giản Nghi Ninh cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ ở đây, sở dĩ Ảnh Tử không muốn rời khỏi Giang Châu này, lý do duy nhất khiến cô đồng ý rời đi với anh ấy là vì để trốn Thịnh Hàn Ngọc.
Kết quả hiện giờ thì sao, Thịnh Hàn Ngọc cũng đi qua đó với bọn họ, thứ anh ấy cần là cô muốn dùng biện pháp gì đối phó, vậy mà cô lại "Dễ nói chuyện" đến lạ, một phát đã đồng ý ngay rồi?
Đây là tình huống quý gì đây?
Không đúng.
Giản Nghi Ninh cảm thấy anh ấy phải nói chuyện trực tiếp với Ảnh Tử, anh ấy cần kể lại câu chuyện một cách rõ ràng với cô.
Lần này, Thiên Mã di chuyển đến địa bàn khác tổn thất không ít tiền, mục đích chẳng phải là vì né tránh Thịnh Hàn Ngọc sao? Nếu giờ đồng ý để anh cùng đi qua, vậy thì thà tiếp tục ở lại Giang Châu còn hơn.
Anh ấy gọi điện nhưng không ai bắt máy, cuối cùng đành tự mình quay về tìm Ảnh Tử.
Lúc đến chung cư mới phát hiện ra mình không mang theo chìa khóa, ấn chuông cửa thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481863/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.