Trước kia những cử chỉ như thế giữa hai người là điều hết sức bình thường, nhưng Thịnh Hàn Ngọc lại né tránh: “Không cần đầu, anh còn có việc quan trọng phải làm. Hôm khác... hôm khác cùng nhau ăn cơm vậy.”
Nói xong, không đợi Giản Di Tâm đồng ý thì người đã vội vã bước ra khỏi cửa, như thể nếu chậm một bước sẽ bị cô ta xử lý.
Cô ta nhìn theo chiếc xe đang lái đi xa, xa tới nỗi ngay cả bóng xe cũng không nhìn thấy.
Khuôn mặt dịu dàng điềm tĩnh dần dần biến dạng, trên mặt hiện lên một vẻ độc ác.
Giản Di Tâm tự lẩm bẩm: “Thời Du Huyên, cô chờ đó, nhất định tôi sẽ khiến cô sống chẳng vui vẻ gì đâu.”
Trong một tháng này, không biết bao nhiêu lần cô ta đã mời Thịnh Hàn Ngọc đi ăn, xem phim, đến những nơi trước kia họ thường đến... nhưng đều bị từ chối.
Biểu hiện và những gì cô ta vừa nói đã bị bà Giản nghe thấy, khiến bà ấy cũng rùng mình sợ hãi trước giọng điệu lạnh lùng của con gái mình.
“Di Tâm, con có sao không?”
Cô ta mặc kệ bà ta, đôi giày để đi ra ngoài.
“Di Tâm, con định đi đâu?”
“Đừng lôi thôi nữa, con không phải là tù nhân, đừng trông chừng con” Giọng điệu của cô ta không tốt lành gì nên bà mẹ cũng không dám hỏi tiếp.
Giản Di Tâm lên xe bật GPS, lộ trình mấy ngày qua của Thịnh Hàn Ngọc đã ở ngay trước mắt cô ta.
Biểu tượng cho thấy bây giờ anh đang ở tập đoàn Thiên Mã.
Đúng thật là anh đã đi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481859/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.