Chương trước
Chương sau
Giản Nghi Ninh không phải người ngoài, Giản Di Tâm là chị gái của anh ấy, anh ấy cũng có quyền được biết.
Sau khi cúp điện thoại, Thời Du Huyên nằm trên giường nghỉ ngơi một lát. Hôm qua cô không ngủ cả đêm, hiện tại lại đang mang thai nên rất dễ mệt mỏi.
Vừa chìm vào giấc ngủ thì cô đã mơ, mơ thấy Giản Di Tâm vứt tất cả đồ đạc của cô ra ngoài và đuổi cô đi!
Cô gọi Thịnh Hàn Ngọc và hỏi anh xem đó là ý của anh hay chỉ là ý của Giản Di Tâm. Thịnh Hàn Ngọc ngồi trên ghế sô pha không thèm để ý tới cô, cho dù cô có hét có gọi thế nào đi chăng nữa cũng không nhận được sự đáp lại.

Cô đi tới kéo anh những bàn tay của cô lướt qua cánh tay anh, hoàn toàn không giữ được chút nào!
Sao lại có thể như vậy?
Thời Du Huyên khó hiểu nhìn Giản Di Tâm đang đứng ở cửa nở nụ cười ác độc: "Cô mau cút khỏi đây đi, nhà của người đàn ông của tôi thì cũng là của tôi, để cô chiếm đóng lâu như vậy thì đã lợi cho cô lắm rồi..."
Trái ngược với bề ngoài yếu ớt, sức lực của Giản Di Tâm rất lớn. Cô ta dùng sức đẩy cô ra khỏi cửa, chẳng những vậy mà còn kéo cô đến hồ nhân tạo, muốn dìm chết cô!
"Không được, buông tôi ra!"
Thời Du Huyên vàng vẫy hai tay trong không khí, dốc sức liều mạng hô "Không được". Đến khi cô đột nhiên ngã xuống từ trên giường và ngồi dậy, lúc này mới biết là mình chỉ nằm mơ.
Giấc mơ này không tốt chút nào, hại cô chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cô vào phòng tắm tắm rửa thay một bộ quần áo khô ráo khác, sau đó đợi Thịnh Hàn Ngọc về nhà.
Khi rời đi, anh đã hứa sẽ không đưa Giản Di Tâm về đây nữa. Thời Du Huyên vốn còn lo lắng anh sẽ không giữ lời, nhưng đợi đến tối cô mới phát hiện anh thật sự giữ lời.
Anh không đưa Giản Dị Tâm về đây nữa và anh cũng không về luôn!
Điện thoại không gọi được, vẫn luôn trong tình trạng tắt máy.
Hơn nữa không chỉ Thịnh Hàn Ngọc mà ngay cả điện thoại của người lái xe cũng tắt máy.
Trước mặt quản gia và người giúp việc, Thời Du Huyên vẫn có thể giả vờ bình tĩnh. Nhưng khi về phòng, cô lại bồn chồn không chút tập trung, cô sợ Giản Di Tâm đã bắt cóc Thịnh Hàn Ngọc rồi.
Người phụ nữ này thế tới rào rạt, biểu hiện ngoài mặt trông thì rất mỏng manh nhưng cô không cảm thấy như vậy.
Kim đồng hồ trên tường chỉ điểm mười hai giờ, rốt cục dưới lầu cũng có tiếng động. Đã về rồi!
Thời Du Huyên chạy ra đón, sắc mặt cô lập tức suy sụp hẳn đi.
Thịnh Hàn Ngọc vẫn nói không giữ lời, Giản Di Tâm lại trở về với anh lần nữa.
“Huyên Huyên, đợi anh sắp xếp cho Di Tâm xong rồi giải thích với em được không?” Anh không đợi vợ trách móc đã mở miệng trước.
“Được rồi, em vào phòng chờ anh.” Sắc mặt Thời Du Huyên không tốt, một mình trở về phòng ngủ.
Chờ gần một tiếng đồng hồ Thịnh Hàn Ngọc mới mệt mỏi trở về phòng, sau đó lập tức nhào lên giường ngủ thiếp đi!
Ngay cả áo khoác cũng chưa kịp cởi ra thì đã ngủ mất rồi.
D
Đã nói sẽ giải thích rõ với cô nhưng lại cho cô leo cây lần nữa.
Hẳn là anh rất mệt, tiếng ngáy ngủ của anh vang lên ầm ĩ. Cho dù Thời Du Huyên có bao nhiêu lời phàn nàn và bất mãn đi chăng nữa, cô cũng không thể tính toán sổ sách với anh ngay bây giờ được. Cô nhẹ nhàng cởi áo khoác và tất của anh ra, đắp chăn bông rồi để anh ngủ trên giường, còn mình thì ngủ trên ghế salon.
Sáng hôm sau, trời vừa hứng sáng.
Thời Du Huyên bị một tiếng hét chói tai đánh thức. Đó là giọng của Giản Di Tâm, cô ta lớn giọng gọi tên của Thịnh Hàn Ngọc, giọng nói bén nhọn truyền rất xa vào buổi sáng sớm yên tĩnh.
Thịnh Hàn Ngọc đang ngủ trên giường chợt nhảy dựng lên, đi chân trần lao ra ngoài. Âm thanh bên ngoài nhanh chóng im bặt, sau đó chỉ còn nghe thấy tiếng đóng cửa phòng khách.
Nước mắt của Thời Du Huyên trượt dài trên má, cuộc sống như vậy bắt đầu từ khi nào chứ?
Giản Di Tâm vừa trở về thì gia đình của bọn họ đã được định sẵn sẽ không yên bình.
Lúc Thịnh Hàn Ngọc xuất hiện trong phòng lần nữa thì Thời Du Huyên đã rửa mặt xong và đang tìm đọc tư liệu trên máy tính.
Thấy anh đi vào, cô đóng máy tính lại hỏi: "Bây giờ có thời gian nói chuyện không?"
Thịnh Hàn Ngọc gật đầu xin lỗi: "Xin lỗi em Huyên Huyên, anh biết hai ngày nay em đã chịu nhiều ấm ức, nhưng anh thực sự không có cách nào khác...Anh không thể cứ mặc kệ Di Tâm được."
Thời Du Huyên là người thích nói chuyện thằn thắn nên cô không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: "Thịnh Hàn Ngọc, em mong anh có thể thẳng thắn nhìn vào trái tim mình và nói với em một cách có trách nhiệm, anh yêu em hay Giản Dị Tâm? Nếu là em, em hy vọng anh và Giản Dị Tâm sẽ giữ một khoảng cách nhất định. Cô ta bị bệnh thì mọi người sẽ cùng nhau tìm cách. Gia đình họ còn mở bệnh viện đấy, bố mẹ và em trai cô ta càng có chuyên môn chăm sóc cô ta hơn anh nhiều."
"Nếu như anh yêu Giản Di Tâm, trong lòng vẫn không thể buông bỏ được cô ta thì em sẽ tác thành cho hai người. Em sẽ đi, tuyệt đối không dây dưa."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.