Thời Du Huyên gật đầu: "Đúng vậy, là em gọi điện thoại."
"Sao em lại làm vậy?"
Thịnh Hàn Ngọc không thèm phân biệt trắng đen mà bắt đầu chỉ trích: "Bây giờ Di Tâm không thể gặp mặt bọn họ được, nếu như có thể thì anh đã đưa cô ấy về rồi. Trong này có rất nhiều chuyện em không biết Sao em có thể tự ý làm chủ mà không bàn bạc trước với anh..."
"A."
Anh còn chưa nói xong, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai: "Aaaa."
"Các người mau ra ngoài, cứu mạng với! Hàn Ngọc cứu em với!"
Thịnh Hàn Ngọc lập tức chạy đến phòng cho khách, trước khi lao ra còn liếc mắt như đang trách móc Thời Du Huyên, khiến cô không nhịn được mà rùng mình một cái.
Anh trách cô, trách cô quá nhiều chuyện.
Trách cô lòng dạ nhỏ nhen.
Trách cô không chịu buông tha cho người khác.
Nhưng có thể đổ chuyện này lên đầu một mình cô sao?
Thời Du Huyên cũng không ngờ Giản Dị Tâm sẽ có phản ứng như vậy khi gặp người nhà của
mình. Trước đó Giản Nghi Ninh từng nói với cô rằng từ nhỏ chị anh ấy đã lớn lên bên cạnh bác trai và bác gái, đối xử với họ còn tốt hơn cả bố mẹ ruột của cô ta.
Nhưng dù vậy thì tình cảm gia đình giữa người một nhà bọn họ cũng rất tốt đẹp. Cô hoàn toàn không ngờ phản ứng của Giản Di Tâm lại lớn như vậy.
Trong phòng khách.
Cả nhà ba người nhà họ Giản đều không làm được gì. Trái lại bọn họ càng nói Giản Dị Tâm lại càng kích động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481829/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.