Thịnh Hàn Ngọc âm thầm bảo vệ Thời Du Huyên bên người mình, ba người đi xuyên qua sân vào đến phòng khách.
Trên bàn trà nhỏ ở phòng khách có bày sẵn trà cụ, chỉ có hai cái ly đã được dùng qua, nhưng không có một bóng người.
“Trạch Dung ở phòng nào? Chúng tôi đi tìm nó.”
Thịnh Dự Khải nói: “Thư phòng tầng hai, anh cả, tự mình anh lên tìm đi, tôi và chị dâu nói chuyện một lát.”
Vừa nói anh ta vừa nheo mắt quan sát Thời Du Huyên, thậm chí còn muốn táy máy tay chân: “Người đẹp nhất Giang Châu hẳn là chị mới phải, Thời Vũ Kha so với chị, ngay cả xách giày cũng không xứng...” Móng vuốt của anh ta không đứng đắn sờ mặt Thời Du Huyên.
“Bốp!”
Một bạt tại hung hăng giáng xuống mặt anh ta, Thời Du Huyên ra tay rất nhanh, lực tay cũng rất mạnh.
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được mặt Thịnh Dự Khải đã nhanh chóng sưng lên, năm dấu tay đỏ rực hiện hữu trên khuôn mặt của anh ta.
“Chị dâu nhỏ ra tay cũng thật ác độc, nhưng mà tôi chỉ thích tính tình này của chị thôi.." Thịnh Dự Khải còn to gan dám câu dẫn Thời Du Huyên ngay trước mặt Thịnh Hàn Ngọc.
Bị người ta đánh cho một bạt tại vẫn chưa chịu từ bỏ, còn định lân thêm một bước, nhưng lần này Thịnh Hàn Ngọc không có lạnh mặt đứng cạnh xem nữa.
Anh để vợ mình ra phía sau bảo vệ, nhanh chóng đưa chân lên đá vào ngực Thịnh Dự Khải một cú.
Một cú ngay ngực làm cho Thịnh Dự Khải ngã thẳng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481817/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.