Nhưng mẹ cậu ta lại nảy sinh nghi ngờ, chỉ vào vật kia chất vấn: "Sức khỏe của ông ấy vẫn luôn rất tốt, tuổi cũng không cao thì sao lại lập di chúc vào lúc này làm gì? Mấy ngày nay bố cậu sống không thấy người chết không thấy xác, dù là ai cũng không tìm được ông ấy. Không phải ông ấy đã bị cậu hại chết rồi đó chứ?"
"Tôi không tin thứ này. Nếu không gặp được ông ấy thì dù cậu nói gì tôi cũng không tin..."
Thịnh Dự Khải lạnh toát sống lưng, anh ta giật lại tờ bản sao “di chúc”: “Bà thích tin hay không thì tùy. Nếu không tin thì cứ ra tòa kiện tối.” Anh ta nói xong thì lập tức bước vào cửa, mặc kệ bọn họ.
Những người bên ngoài thật sự bị câu này của anh ta hù dọa, tạm thời chưa biết thật giả nên cũng không dám làm ầm ĩ quá mức. Vì vậy chỉ đứng ở ngoài của một hồi rồi kéo nhau về.
Thịnh Dự Khải đang nấp sau cửa sổ, thấy mọi người ở cửa đã bỏ đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem như hôm nay đã tránh được một kiếp nhưng ngày mai thì sao? Còn những ngày sau đó nữa thì sao?
Đến lúc này anh ta mới biết bố mẹ quan trọng thế nào. Nếu như bố vẫn còn ở đây, ít nhất sẽ có người nghĩ cách giải quyết phiền phức cho anh ta.
Nếu mẹ không bị bệnh phải nhập viện, đảm oanh oanh yến yến của bố sẽ không dám tới nhà làm phiền!
Và còn ả đàn bà để tiện Thời Vũ Kha kia nữa...
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481808/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.