Trở lại không phải vì muốn chia rẽ hai người họ, chỉ là muốn an tĩnh đứng chờ đợi bên cạnh cô mà thôi.
Nếu như cô khôi phục trạng thái độc thân, anh ấy sẽ lập tức nắm lấy cơ hội, tránh cho người khác “thừa cơ mà vào.”
Thời Du Huyên không hề nghi ngờ lời Giản Nghi Ninh, dù sao thì Giản Nghi Ninh trở về cô cảm thấy rất vui, vỗ vỗ vai anh ấy, ra vẻ thông cảm: “Vậy thì đúng rồi, bố mẹ ở đây thì không nên đi xa, bố mẹ đang ở trong nước, anh chạy khắp nơi làm cái gì chứ?”
“Ở trong nước ngây người tốt biết bao, anh còn ở đây thì tôi có thể không cần lo lắng rồi… giám đốc Lý cũng tốt, nhưng mà chuyện gì cũng hỏi tôi, phiền không chịu được…”
Thời Du Huyên đã quen với việc phất tay làm chủ là thế nào rồi, lúc trước cô và Giản Nghi Ninh đã phân công rõ ràng, cô chỉ cần để tâm chuyện lớn, còn lại chuyện cụ thể ra sao thì Giản Nghi Ninh sẽ xử lí, không hề quấn lấy cô hỏi chuyện, khiến cô sống rất thanh nhàn.
Nhưng giám đốc nghiệp vụ mới tới lại không biết, vì thể hiện tôn trọng đối với chủ tịch nên cái gì cũng báo cáo, cái gì cũng phải chờ cô ký tên!
Các công ty khác đều làm như vậy, nhưng đến Thời Du Huyên lại không vui, cảm thấy cực kỳ không quen tay.
Lại nghe được giọng nói lảm nhảm quen thuộc, trong lòng Giản Nghi Ninh cảm thấy rất an ổn.
Buổi tối, Thời Du Huyên đón gió tẩy trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481788/chuong-307.html