…
Tại biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc, trong phòng ngủ.
Tử Tử đang được đặt trên giường, điện thoại di động đang nằm yên vị trong vòng tay của Tử Tử.
Trung bình cứ mỗi một phút, Thịnh Hàn Ngọc sẽ lại cầm lên xem một lần, thậm chí còn hoài nghi không biết có phải điện thoại của anh bị hỏng rồi không.
Tận đến khi Vân Triết Hạo gọi điện đến, anh mới biết hóa ra điện thoại không bị hỏng, chỉ là người mà anh muốn nghe giọng vẫn chưa gọi đến mà thôi.
“Có chuyện gì thì để mai nói, hôm nay đừng gọi điện thoại cho tôi.” Thịnh Hàn Ngọc nói xong liền cúp máy, cũng không quan tâm liệu đối phương có việc gì hay có chuyện gì rất gấp hay không.
Thực ra Vân Triết Hạo không có chuyện gì gấp, chỉ đơn thuần là anh ta thấy tò mò mà thôi.
Tò mò không biết rốt cuộc lời tuyên bố trên tivi là thế nào?
Đã tìm được người hay chưa?
Hai người họ đã quen biết nhau bao nhiêu năm, chưa bao giờ anh ta thấy Thịnh Hàn Ngọc để tâm đến một cô gái như vậy, kể cả là đối với Giản Di Tâm của năm đó.
Sau khi cúp máy, Thịnh Hàn Ngọc nhớ lại tin nhắn rất dài trên Wechat kia, không sao, tin nhắn đó còn sến súa hơn cả lời tuyên bố đăng trên tivi.
Sau khi rời khỏi nhà họ Thời, anh đã viết nó trên đường đi, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cứ lặp đi lặp lại mấy chục lần, mỗi một chút đều phải trải qua sự cân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481783/chuong-302.html