Chương trước
Chương sau

Đầu bếp nhìn còn thấy thèm nên thử nếm một ngụm, hương vị thật sự rất đáng khen.

Đầu bếp khen ngợi: “Cô chủ nhỏ thật thông minh, học một biết mười.”

Trên thực tế, phải mất một ngày để làm một bát canh cá tươm tất, nhưng vẫn khiến cho Thời Du Huyên tràn ngập cảm giác thành tựu.

Cô tự tay bưng canh cá lên bàn, quản gia đi tới, nhưng lại bày ra vẻ khó xử, nói: “Cô chủ, cậu chủ nói tối nay không ăn cơm ở nhà, bảo cô ăn một mình.”

“Anh ấy ra ngoài sao?”

Thời Du Huyên vốn đang tràn đầy vui sướng, như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, sự thất vọng lan tràn khắp cơ thể.

Không chỉ thất vọng, mà còn có một chút tức giận.

Cô bận rộn cả ngày trong bếp vì bát canh cá này cũng đâu phải dễ dàng gì chứ? Kết quả là sau khi làm xong thì anh lại đi ra ngoài.

“Anh ấy đi chưa?”

Quản gia có vẻ hơi khó xử, muốn nói nhưng lại thôi.

Thời Du Huyên khó hiểu hỏi: “Dì Trương, hôm nay dì sao vậy? Không thể nói với tôi biết cậu chủ đi đâu sao? Các người có bí mật gì không muốn cho tôi biết à?”

Quản gia càng không nói, cô lại càng muốn biết.

Cuối cùng không nhịn được nữa, quản gia nói thật: “Cậu chủ đi đến biệt thự đối diện.”

Thời Du Huyên đã từng sống ở biệt thự đối diện mấy ngày, cũng không xa lạ gì với nơi đó, Thịnh Hàn Ngọc đi đến biệt thự đối diện cũng không xa lắm, cô đi qua tìm là được.



Bước vào biệt thự, bên trong yên tĩnh vô cùng, giống như là không có người.

“Hàn Ngọc, Hàn Ngọc.”

Thời Du Huyên nhẹ giọng kêu lên, nhưng không ai trả lời.

Cô tìm khắp các phòng ở lầu trên lầu dưới nhưng cũng không thấy Thịnh Hàn Ngọc, vì vậy cô tự hỏi có phải Thịnh Hàn Ngọc đã không hề đến đây, hoặc là đã đến và đi rồi.

Nhưng cửa chính không khóa, chắc hẳn người vẫn còn đang ở trong biệt thự.

Nhưng cô đã lục tung các phòng ở tầng trên và tầng dưới mà không nhìn thấy ai cả?

Thời Du Huyên nghĩ đến trong nhà còn có một tầng hầm, bình thường chỉ dùng để chứa rau dưa và nguyên liệu nấu ăn. Ở đây cũng sẽ có tầng hầm chứ? Vì thế cô bèn đi về phía phòng bếp. Trước đó, khi sống ở đây, số lần cô vào phòng bếp cũng không nhiều, cho tới bây giờ cũng không chú ý tầng hầm nằm ở đâu.

Cũng may là tầng hầm cũng không khó tìm, nếu để ý kỹ sẽ phát hiện ra một cánh cửa nhỏ gần cửa sau của bếp, không chú ý thì đúng thật là không thể phát hiện ra được.

Thời Du Huyên đẩy nhẹ, cánh cửa mở ra.

Một cầu thang chỉ có thể đủ để một người đi qua xuất hiện trước mặt cô, dưới cầu thang còn có ánh đèn, và có cả tiếng nói.

Chính xác là Thịnh Hàn Ngọc đang nói chuyện một mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.