Lời kịch mà Thời Vũ Kha dạy cho Giang Tư Vi đều bị cô ta quên sạch, tất cả đều là tự cô ta phát huy, cuối cùng gây ra cái cục diện này. “Lên xe.” Đây không phải là nơi để nói chuyện. Ở trên xe Thời Vũ Kha hung hăng dạy dỗ Giang Tử Vi một trận, chỉ trích cô ta làm xằng bậy, từ đầu đã không làm theo lời cô ta dạy, làm việc nói chuyện không có đầu óc, bây giờ gây ra chuyện này toàn là lỗi của cô ta! Thời Vũ Kha còn mắng em họ tự biến mình thành trò cười thì thôi đi, đừng kéo cô ta theo. Muốn chết thì tự đi mà chết, cảnh cáo cô ta đừng nói nói hươu nói vượn bên ngoài, nếu không sẽ làm cho cô ta chết rất thảm... Giang Tử Vi bị bộ dạng hung ác của Thời Vũ Kha dọa sợ, trước giờ cô ta chưa từng thấy chị họ có dáng vẻ này, cho dù là với cô ngốc kia. Thời Du Huyên cũng không trông hung thần ác sát đến như vậy. Bây giờ là có chuyện gì vậy? Ánh mắt giống như là muốn ăn thịt người vậy. Cô ta bị dọa sợ rúc ra ghế sau run bần bật, giống như một quả bóng tròn thở hổn hển, Thời Vũ Kha mắng em gái một trận nhưng vẫn chưa đã ghiền, lái xe chạy đến một chỗ hoang vắng rồi đuổi Giang Tử Vi xuống xe. “Cút xuống đi, sau này đừng để tôi nhìn thấy cô, đồ vô dụng.” Hai hàng nước mắt lăn dài giống như là hai dòng sông trên gương mặt trang điểm thật dày của Giang Tư Vi, đau khổ cầu xin: “Chị họ em sai rồi, chị họ em thật sự biết sai rồi, chị đừng vứt em ở đây, chỗ này trước không có thôn sau không có nhà... Em sợ!” Thời Vũ Kha không nói nhiều với cô ta, lập tức mở cửa xe đá Giang Tử Vi xuống xe: “Cút... Đồ vô dụng, cô cho rằng tôi thật sự coi cô như là chị em tốt? Thứ xấu xí như cô dựa vào đâu mà làm chị em với tôi? Tôi chỉ lợi dụng cô, lợi dụng cô để ức hiếp con ngốc kia thôi.” “Nhưng ai ngờ cô đã xấu rồi mà đầu óc còn ngu, quả thật còn ngu hơn cả heo, đến lời mà tôi dạy cô cũng có thể quên? Cô còn có thể làm gì, cô cho rằng vì sao tôi lại cho cô thiệp mời? Chẳng phải là vì muốn cô làm cho Thời Du Huyên khó chịu sao.” “Nhưng mà cô đã làm được cái gì... Là cô cố ý làm tôi khó chịu, còn hại tôi mất một số tiền lớn, cô phải dùng cái mạng vô dụng này để bồi thường, không, bồi thường một trăm cái mạng cũng chẳng đủ cho tổn thất của tôi.” Vừa rồi cô ta bị Thời Du Huyên nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu đã bị mất không ít cổ phần của Thịnh Thị. Hai ngày nay cô ta lừa người nhà bàn chuyện thu mua với Đỉnh Thịnh, nhưng vào thời khắc quan trọng, đã bị Giang Tử Vi phá hỏng. Thời Vũ Kha chẳng hề nghĩ đến là ai đã mời Giang Tư Vi đến, cô ta chỉ biết Giang Tư Vị ngáng đường kiếm tiền của cô ta, vì thế phải làm cho cô ta thật thẩm mới hả giận! Giang Tự Vi vừa sợ hãi vừa khổ sở, đôi tay nắm chặt cửa xe năn nỉ, cầu xin chị họ đừng ném cô ta ở lại đây. Bên ngoài cỏ hoang mọc thành cụm, chỉ có một con đường đất, đến một bóng đèn đường cũng không có, ngộ nhỡ có nơi đất hoang này có ai đó giết người giấu xác, hoặc rắn hoặc chó hoang gì đó...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]