Mọi người lẳng lặng nghe, Thời Du Huyên cũng không ngăn cản, Giang Tư Vị thì càng nói càng hăng say: “Từ nhỏ cô đã phải nhìn sắc mặt của chị họ, không cho cô cơm ăn cô phải nhịn đói, không cho cô ngủ trong phòng thì cô phải ra đường ngủ, khi đó cô dám không nghe lời sao? Bây giờ dựa vào đâu mà cô sống tốt hơn chị họ chứ?”
“Dì của tôi nuôi có nhiều năm như vậy không công lao cũng có khổ lao, chiếm chút tiền bồi thường của bố mẹ ruột cô thì có sao? Phí công nuôi dưỡng có nhiều năm như vậy rồi, cô đúng là đồ ăn cháo đá bát, cho người bắt cóc dạy dỗ cô một chút, vậy mà cô lại dọa dì tôi sợ đến mức không dám về nhà.”
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, thì ra cuộc sống khi Thời Du Huyên sống ở nhà họ Thời là như vậy sao?
Chẳng trách cô giả ngu, không giả ngu có lẽ sống sót cũng sẽ trở thành hy vọng xa vời.
Thời Du Huyên thờ ơ không nói lời nào, im lặng nghe cô ta “Lòng đầy căm phẫn” bênh vực kẻ yếu giúp mẹ con Giang Nhã Đan, cô ta chẳng hề cảm thấy bản thân sai chỗ nào, bóc trần từng chuyện từng chuyện mà Giang Nhã Đan cố sống cổ chết muốn giấu kỹ!
Thời Vũ Kha vốn đang xem trò vui, nhưng càng xem càng sợ hãi, cũng bất chấp tất cả mà đẩy đám người ra vọt vào trong tức giận nói với Giang Tư Vi: “Cô đang nói cái gì vậy? Không muốn nhìn thấy quan hệ giữa hai chị em chúng tôi tốt nên châm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481760/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.