Bách Tuyết nửa tin nửa ngờ, nhưng mà không dám truy hỏi quá mức, sợ làm cô ta nổi giận bỏ đi sẽ không xong.
Mặt Thời Vũ Kha lập tức sầm xuống: “Giả, con nói hươu nói vượn được chưa? Không tin thì tự mẹ đi hỏi... À, nhất định là mẹ còn nói vì sao lại tắt di động đúng không?”
Nói xong cô ta lấy điện thoại ra ném lên trên bàn: “Tự nhìn đi.” Di động hết pin, chứ không phải cố ý tắt máy.
Bây giờ Bách Tuyết đứng trước mặt cô ta đã không dám bảy ra dáng vẻ mẹ chồng, cầm lấy điện thoại, không thèm nhìn mà nhét vào trong túi cô ta, trên mặt cười mỉm: “Mẹ sai, là do mẹ không tốt, vừa rồi mẹ chỉ thuận miệng hỏi thôi, không phải không tin con...”
Chỉ là nói bằng miệng thôi sẽ không dỗ dành được, miệng Thời Vũ Kha mấy ngày nay đã bị nuôi dưỡng đến to ra, không có tiền thì sẽ không dỗ được.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, cứ giận là cho tiền, cứ cãi nhau là cho tiền, vậy thì sao có thể được đây?”
Hơn nữa Bách Tuyết còn phát hiện, số tiền lần sau luôn phải cao hơn lần trước, chỉ cần ít hơn lần trước hoặc là bằng lần trước thì giống như là không cho.
Bà ta không muốn lần lữa dung túng thói hư tật xấu này của Thời Vũ Kha, nhưng không có tiền thì có nói cũng vô dụng, khó cả đôi đường.
Cuối cùng vẫn là Thịnh Hải không vừa mắt, đưa cho cô ta một số tiền, tính là “Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần” lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481743/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.