Đừng cho rằng tự cô ta nói vậy, nhưng nếu là người khác, nhất là Thời Du Huyên nói như thế thì chính là con khốn được hời mà còn khoe mẽ, chính là cố ý chọc giận cô ta... Được lắm, là cố ý!
Thời Du Huyên chưa bao giờ cho rằng “Lấy ơn báo oán” là đức tính tốt đẹp cả.
Với bản thân cô thì không vấn đề, nhưng mà phải coi là đối với ai nữa.
Đối với người biết cảm ơn, có thể dùng.
Đối với Thời Vũ Kha, không thể
“Lấy ơn báo oán” chỉ làm cho bọn họ nghĩ cô là người yếu đuối dễ bị ức hiếp, cho dù là lúc ấy cười hì hì, nhưng vừa quay đầu sẽ bắt nạt cô nhiều hơn, không chỉ có quá đáng, mà chỉ có quá đáng hơn.
Thời Du Huyên thờ ơ nhìn sang, cười như không cười nhìn cô ta, ánh mắt khiêu khích... Sao nào? Không phục thì cô cắn tôi đi!
Lúc đấu võ mồm Thời Vũ Kha cũng không chiếm được chỗ hời, vì thế chỉ có thể nín thở nén giận nuốt tủi nhục xuống, rồi đổi đề tài khác: “Tôi muốn dùng cổ phần của nhà họ Thịnh đổi thành cổ phần Thiên Mã của cô, cô đồng ý không?”
Cô hơi nhíu mày, đúng là không ngờ rằng Thời Vũ Kha lại đưa ra cái điều kiện này vào lúc này.
Thời Vũ Kha đúng là một phải người không có não, đã biết cho dù có giành được Thịnh Thị vào tay, thì cô ta cũng không quản lý được.
Nếu không quản lý được, còn không bằng đặt vào tập đoàn có hy vọng, có tương lai, biến lợi ích lên đến mức lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481741/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.