Giang Nhã Đan lập tức thấp một nửa, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, cái con nhóc chết tiệt kia không chừa lại cho bà ta chút mặt mũi nào, trực tiếp giở trò nhắc đến tên Mặt Sẹo ngay trước mặt Thời Vũ Thành.
Quả nhiên, Thời Vũ Thành khó hiểu: “Mặt Sẹo gì cơ... Ồ, là người bạn đánh bài của bà đó sao? Ông ta có chuyện gì vậy?”
Chuyện Thời Du Huyên bị Mặt Sẹo bắt cóc, cả thế giới đều biết chỉ duy nhất mình Thời Vũ Thành không biết.
Đương nhiên mẹ con Giang Nhã Đan sẽ không chủ động nói, bởi vì Thời Du Huyên không muốn bố lo lắng nên không nhắc đến, cho nên chuyện lớn như vậy mà ông bị giấu đến không biết chút xíu xiu nào.
“Tên Mặt Sẹo..”
Thời Du Huyên nói chầm chậm, nhưng mà chỉ mới bắt đầu, Giang Nhã Đan đã chạy lạch bạch” đến trước mặt cô: “Huyên, Huyên Huyên, vừa rồi con chưa ăn được bao nhiêu, có đói bụng không?”
Miệng hỏi “có đói bụng không”, nhưng ánh mắt lại cầu xin cô đừng nói thêm gì nữa.
“Ông ta sao vậy?” Thời Vũ Thành thấy con gái không nói, thúc giục hỏi.
Thời Du Huyện nói tiếp: “Ông ta vào tù, mẹ không nói với bố à? Là tội bắt cóc.”
Cô đỡ Giang Nhã Đan từ trên mặt đất dậy, còn quan tâm” dò hỏi: “Cơ thể mẹ không khỏe à? Sao mặt có nhiều mồ hôi quá vậy? Có muốn đến bệnh viện kiểm tra không, nếu không mẹ về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Giang Nhã Đan không yên tâm để hai bố con tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau, vì thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481735/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.