“Sau đó thì nghe theo em nói, em muốn thế nào cũng được, nghe em hết.” Thịnh Hàn Ngọc lời ít ý nhiều.
Không có lời ngon tiếng ngọt, không có thề non hẹn biển, chỉ một câu “nghe em hết” là đủ rồi.
Thịnh Hàn Ngọc nói chuyện luôn giữ lời, điều này đã được thể hiện rõ trong mối quan hệ hằng ngày của hai người.
Thời Du Huyên giơ ngón út, muốn ngoéo tay với anh: “Nói phải giữ lời, ai không giữ lời sẽ là con chó con.”
“Được.” Anh cũng vươn ngón út ngoéo tay với cô.
“Ngoéo tay đóng dấu, một trăm năm không được nuốt lời!”
Buổi tối hôm đó.
“Thịnh Hàn Ngọc, anh nói chuyện không giữ lời gì hết.” Cô gái ôm chăn trốn trên giường, trong đôi mắt to ngập tràn nước mắt, đọng hết ở trong hốc mắt, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Dáng vẻ vô cùng tủi thân, làm cho anh đau lòng chịu không nổi.
Người đàn ông nói: “Giữ lời, cái gì anh cũng nghe theo em.”
“Không có.”
Ngày thường có rất lanh mồm lanh miệng, nhưng vào lúc này lại không dùng được.
Có một vài việc anh làm được, nhưng cô lại không thể nói ra lời.
“Anh bắt nạt em” Ngàn câu ngàn chữ chữ chỉ hóa thành một câu.
Dáng vẻ Thời Du Huyên lúc này trông vừa gầy yếu, đáng thương, và đầy bất lực.
Người đàn ông dịu dàng thanh minh: “Anh nói buổi sáng đều nghe em, còn bây giờ em nghe anh.”
Sao không nói sớm?
Thời Du Huyên cho rằng trước kia yên ổn không có việc gì, thì bây giờ vẫn sẽ yên ổn không sao cả.
Bây giờ xem ra là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481675/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.