Giữa trưa hai người cùng đến nhà hàng ăn cơm.
Thấy giá cả của đồ ăn, Thịnh Hàn Ngọc không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Thời Du Huyên lại kéo anh đi ra ngoài: “Không ăn, nhịn một bữa cũng không sao.”
“Vì sao chứ?”
Thịnh Hàn Ngọc đánh giá qua cách sắp xếp ở nơi này, không gian rất sạch sẽ, tuy rằng không xa hoa nhưng cũng không quá tệ, vả lại Thời Du Huyên còn chẳng chê mấy nơi như phố ăn vặt, thì không thể nào ghét bỏ nơi này chứ.
“Đắt!” Thời Du Huyên kề sát lỗ tai anh: “Một cái đùi gà đã tám mươi đồng, đây không phải là cắt cổ sao? Không ăn, chờ đến cơm tối rồi ăn với nhau…”
Thịnh Hàn Ngọc không biết nên khóc hay cười, một cái đùi gà tám mươi đồng, đây cũng được coi là lý do?
Giá trị con người của cô đã được trăm triệu, đừng nói ăn bữa cơm ở chỗ này, dù có mua cả tòa Disney cũng không phải vấn đề.
Có điều dù như vậy, nhưng đã khiến Thịnh Hàn Ngọc phát hiện ra cô có một ưu điểm đáng quý khó có được… Chính là không quên bản thân, không ham hư vinh!
“Cô không định ăn nhưng tôi ăn cơm, cô ở đây chờ tôi.” Thịnh Hàn Ngọc đè cô xuống ghế ngồi, sau đó tự mình đến cửa sổ mua cơm đùi gà, pizza, Coca, khoai chiên, đến khi quay lại nói: “Cùng ăn đi.”
“Nhưng mà đắt quá.”
Tuy rằng cô kiếm được tiền, nhưng chưa bao giờ mua những thứ bậy bạ, càng không muốn tiêu xài hoang phí.
Thịnh Hàn Ngọc đẩy hơn một nửa đồ ăn đến trước mặt cô:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481673/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.