“Rau hẹ mẹ nên tự nhặt đi, lần trước bà đầu bếp nhặt không sạch, còn có lá úa ở trong đó nữa.” “Lúc chiên trứng gà thì nên cho nhiều dầu một chút.” “Mẹ nên lột vỏ tôm lúc còn sống, đừng quên gỡ sợi chỉ đen trên lưng tôm.” Bách Tuyết giận mà không dám nói gì, nén lửa giận đồng ý từng câu. Chuyện này vẫn chưa phải là quá đáng nhất, dường như Thời Vũ Kha cảm thấy chưa đã ghiền, vì thế đuổi hết người làm trong bếp ra ngoài, nói rất dễ nghe là đừng làm phiền bọn họ... Nhưng thực tế là không muốn để người làm giúp đỡ, chia sẻ việc cho Bạch Tuyết. Cô ta luôn đứng ở cửa phòng bếp nhìn, Bạch Tuyết còn chẳng có cơ hội để lười biếng nữa. Bánh rán nhân hệ và cháo trắng mới nấu được bưng lên bàn, Thời Vũ Kha lại đưa ra yêu cầu mới: “Mẹ không làm đồ ăn kèm cho con sao?” Bách Tuyết lấy món kho sẵn trong tủ lạnh ra, bày ra một mâm rồi bưng lên, Thời Vũ Kha khuấy chén cháo trắng trong tay, nhíu mày: “Vất vả cho mẹ rồi, nhưng mà con lại muốn uống sữa bò, phải nóng.” sữa bò nấu xong thì cô ta lại nói sữa bò và rau hẹ không thể kết hợp với nhau, nấu cho cô ta một chén canh là được... Thời Vũ Kha sại Bạch Tuyết xoay vòng vòng, cuộc sống của mợ chủ rất thú vị! Trấn nhỏ ở Giang Nam. Thời Du Huyên và Thịnh Hàn Ngọc đã ở đây được một tuần, lưu luyến tạm biệt dì út.
Thời Du Huyên nắm lấy tay dì út, trịnh trọng nói: “DÌ út, khi dì về Giang Châu nhất định phải bảo cho cháu, không được báo cho anh ấy đầu tiên.” Dì út mỉm cười: “Được, di đảm bảo sẽ báo cho cháu đầu tiên, cháu dẫn dì đi ăn khắp Giang Châu, thiếu một chỗ cũng không được.” “Ăn khắp Giang Châu” là lời hứa hẹn của Thời Du Huyên! Đối với người tham ăn, không có gì có sức hấp dẫn bằng được ăn ngon. Hai người rời khỏi Giang Nam cũng không về thẳng nhà, mà đến Disney chơi một vòng. Thời Du Huyên chưa từng được đi Disney, rất là ngóng trông, đã đến đây rồi khoảng cách cũng không xa, đến đó xem thử. Hai người đi tìm một khách sạn gần Disney để nghỉ ngơi một đêm. Ở đây có rất nhiều nhà hàng cao cấp và các món ngon, Thời Du Huyên chỉ có hứng thú với mỗi đồ ăn vặt, không thèm vào nhà hàng Michelin mà nhất định phải kéo Thịnh Hàn Ngọc đến phố ăn vặt. Ban đầu Thịnh Hàn Ngọc không thích thú lắm, cảm thấy phố ăn vặt không sạch sẽ hợp vệ sinh, đương nhiên hoàn cảnh càng không thể so với các quán ăn bình thường. Nhưng sau khi ăn một lần thì cảm thấy cũng không tệ lắm, đồ ăn ở phố ăn vặt hoàn toàn khác với đồ ăn ở nhà hàng năm sao hoặc là nhà hàng Michelin. Cùng là khoai tây, nhà hàng năm sao cao cấp sẽ được sắp xếp chỉnh tề, chia ra khoai tây dài ngắn khác nhau. Nhà hàng Michelin có thể làm ra các món ăn trứ danh từ nguyên liệu khoai tây nghiền. Nhưng đến phố ăn vặt, một củ khoai tây có thể biến thành một cây khoai tây lốc xoáy thật dài, bên trên rưới sốt cà chua và sốt mayonnaise, hai người ăn đến vô cùng hài lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]