Dưới đình là một cái bàn tròn, bên cạnh bàn đặt mấy cái ghế tròn.
Thịnh Hàn Ngọc và bà chủ ngồi ở trên ghế tròn, trước mặt hai người đặt một cái rổ tre nhỏ hình tròn, trong rổ để một ít đậu cô-ve và rau dưa tươi mới được hái từ trong vườn.
Động tác của bà chủ nhanh nhẹn tước gân từ hai bên của quả đậu cô-ve ra, liếc nhìn anh một cái, rồi lơ đễnh nói: “Dì thấy cháu rất để ý đến Du Huyên, như vậy cũng tốt, cháu cũng không thể nào sống mãi trong quá khứ được.”
Thịnh Hàn Ngọc cũng ở giúp đỡ, động tác tay anh đột nhiên khựng lại.
Nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, nói: “Dì đừng đoán mò, không thể nào.”
“Được, cháu nói không có thì không có thôi.”
Bà chủ cũng không tranh luận với anh nữa: “Có điều dì vẫn khuyên cháu một câu, trái tim phụ nữ là tinh tế, nếu như cháu muốn chung với người ta thì phải nghiêm túc với con bé, không được hai lòng.”
Thịnh Hàn Ngọc nói: “Cháu không hai lòng, dì yên tâm, cháu không phải người như vậy.”
Bà chủ cười, trong nụ cười ẩn chứa bi thương nhàn nhạt: “Cháu thế nào dì không biết hay sao? Tuy rằng cháu không giống với bố của cháu, nhưng về mặt này thì rất giống…”
Bà ấy nhận ra là đã bị lạc đề, vội kéo đề tài lại: “Dì không nói về hành động, mà là cái này.” Nói rồi chỉ vào trái tim.
Thịnh Hàn Ngọc im lặng.
…
Thời Du Huyên tỉnh ngủ, không đúng, là bị hương thơm của đồ ăn làm cho tỉnh dậy.
“Thơm quá đi!”
Cô ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481665/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.