Thịnh Hàn Ngọc nhìn cũng không nhìn, gọi một đống: “Cua cay, sò biển tỏi bằm, hải sâm xào hành, tôm hùm sốt cam, tôm hấp, sườn xào chua ngọt, tôm bóc vỏ xào cà chua và cải ngọt dầu hào. Tất cả đều là những món Thời Du Huyên thích ăn.
Đừng nhìn người đàn ông này bình thường lạnh như băng lại ăn nói cẩn trọng, nhưng luôn có thể dùng những tiểu tiết để khiến cô cảm động.
“Này, anh cười một cái cho tôi nhìn xem.” Thời Du Huyên đột phá ý tưởng, muốn nhìn bộ dạng anh tươi cười.
Cho đến bây giờ chưa từng thấy anh cười qua, hiếu kì.
Thịnh Hàn Ngọc nhếch miệng lên, kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Thôi bỏ đi, anh vẫn nên xụ mặt thôi.” Thời Du Huyên từ bỏ ý nghĩ vừa rồi, vùi đầu ăn cơm.
Rất nhanh, một bàn đồ ăn phong phú bị cô tiêu diệt hết như gió cuốn, Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy kì quái, nhiều thức ăn như thế bị cô nhét vào đâu hết rồi?
Sức ăn của các cô gái khác đều rất nhỏ, ăn nhiều một chút đều sẽ sợ mình béo lên.
Cô thì hay rồi, ăn cơm cho đến bây giờ đều là dáng vẻ bị đói ăn ba ngày, không có chút hình tượng nào, lại còn ăn không béo.
Ăn cơm xong, hai người đi xem phim, trên đường đi Thời Du Huyên cứ líu ríu, vô cùng hiếu kì: “Rạp phim trông như thế nào? Anh thường đi xem phim lắm à? Bắp rang trong đó hẳn là rất ngon, tôi phải ăn một thùng…”
Cô còn chưa bao giờ đi đến rạp phim đâu, thế nhưng đọc trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481658/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.