Thật ra quản gia cũng không biết nên khuyên nhủ như thế nào, nhưng trước giờ bà ta chưa từng làm trái lời cậu chủ, vì thế đành quay lại.
“Cô chủ, cô và cậu chủ là vợ chồng, vợ chồng không thể cứ luôn miệng nói ly hôn như thế…”
Không chờ bà ta nói xong, câu chuyện đã bị Thời Du Huyên ngắt ngang: “Đi ra ngoài.”
Giọng nói của cô rất giống với Thịnh Hàn Ngọc, không phải học anh, mà là kiểu uy nghiêm vì đã làm lãnh đạo quá lâu.
Quản gia biết có nói bao nhiêu cũng vô dụng, nhưng vẫn không nhịn được muốn khuyên vài câu: “Tôi không khuyên cô chủ nữa, nhưng mà dù cô có giận dỗi cậu chủ thì cũng đâu thể không ăn cơm, không thể hành hạ bản thân được.”
“Không muốn ăn.”
Cô thật sự không muốn ăn cái gì cả.
Sao Thịnh Hàn Ngọc lại có thể làm như vậy chứ?
Làm ra chuyện cưỡng hôn cô cô ngay trước mặt người khác, anh coi cô là gì? Là đồ thuộc quyền sở hữu của Thịnh Hàn Ngọc anh sao?
Mấy người kia cũng không phải người khác, đều là bạn làm ăn, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, bảo cô làm sao mà nhìn bọn họ được đây?
Quản gia lại khuyên vài câu, nhưng không có tác dụng, sau đó lắc đầu thở dài đi ra ngoài.
Buổi tối Thịnh Hàn Ngọc vẫn đến đây, vốn dĩ anh không định đến, nhưng không quản được chân, trong lúc mơ hồ đã bước đến đây rồi
“Vì sao không ăn cơm?”
Là giọng điệu của bậc bề trên.
Thời Du Huyên không thích dáng vẻ này của anh, “hừ” một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481637/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.