Trong đôi mắt của Giản Nghi Ninh chỉ toàn tơ máu, vừa nhìn đã biết là đêm qua ngủ không ngon, hoặc là cả đêm không ngủ.
Anh ấy vừa thấy Thời Du Huyên, trong mắt đã không còn điều gì khác nữa.
Nắm lấy Thời Du Huyên lo lắng nói: “Ảnh Tử, anh ta có gây khó dễ cô không? Lần này tôi đến là đón cô đi, cô đừng sợ, có tôi ở đây sẽ không ai có thể làm gì cô cả.”
Thời Du Huyên thầm nghĩ xong rồi, anh ấy đã đặt lòng tốt sai chỗ rồi.
Vốn dĩ cô muốn nói chuyện này với Thịnh Hàn Ngọc, nếu không có lời đúc kết của Giản Nghi Ninh thì hẳn sẽ rất thuận lợi, còn bây giờ e là sẽ rất khó thành!
Cô còn chưa kịp nói chuyện, Thịnh Hàn Ngọc cũng đã kéo cô ra sau rồi đứng chắn giữa hai người: “Cô ấy là vợ của tôi, cậu không có quyền đưa cô ấy đi, cậu có ở đây hay không cũng đều như nhau, chỉ vướng víu thêm thôi.”
Nói xong thì lập tức ôm Thời Du Huyên vào trong ngực, ngang ngược hôn cô!
Trong chớp mắt, không khí dường như đã ngừng lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đây là chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ mới một đêm mà hai người đã xảy ra chuyện không thể miêu tả rồi sao?
Trái tim Giản Nghi Ninh giống như bị ai ngâm vào lọ giấm, anh ấy muốn kéo hai người ra, nhưng anh ấy còn chưa kịp ra tay thì đã bị Vân Triết Hạo kéo qua một bên: “Đừng quậy nữa Giản Ninh, chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481635/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.