Tuy rằng trong lòng người làm xem thường Vương Dĩnh Chi, nhưng bà ta là mẹ của cậu chủ, cho nên chỉ cần bà ta không đưa ra các yêu cầu quá đáng thì bọn họ đều sẽ làm theo.
Còn Thịnh Giang lại cảm thấy vợ rất quá đáng, ông ta vươn tay kéo Vương Dĩnh Chi, nhắc nhở: “Bà đừng quá đáng quá, nếu lát nữa Hàn Ngọc xuống thì sẽ thế nào đây?”
Bị chồng nhắc nhở, Vương Dĩnh Chi hơi bớt lại.
Thịnh Hàn Ngọc đi từ trên lầu xuống, thấy hai người vẫn còn đang ngồi chờ. Vương Dĩnh Chi lập tức “nấc” lên một tiếng rồi nhào qua, ôm chầm lấy con trai khóc toáng lên: “Hàn Ngọc, mẹ thảm quá rồi, mẹ và bố con bị chú thím con đuổi ra khỏi nhà rồi, con phải lấy lại công bằng cho bố mẹ…”
Lại là cách cũ.
Thịnh Hàn Ngọc lạnh lùng đẩy bà ta ra, cảnh cáo: “Nói thẳng mục đích, nếu tiếp tục chơi trò tình thân thì tôi cho người đuổi bà ra ngoài.”
Vương Dĩnh Chi không dám tỏ vẻ tội nghiệp nữa, càng không dám luôn miệng gọi con trai.
Dù sao, bà ta đã ký tên lên tờ văn bản đó trong buổi họp báo rồi, bà ta cũng biết văn bản đã ký tên sẽ có hiệu lực pháp lý, bây giờ Thịnh Hàn Ngọc có đuổi bọn họ ra ngoài thì cũng không ai nói gì.
“Bố mẹ không còn nơi nào đi nữa cả, bố mẹ muốn ở đây.” Bà ta hạ thấp âm lượng, sợ hãi, so với thái độ với người làm vừa nãy thì cứ như hai người khác nhau.
Thịnh Giang càng cúi thấp đầu hơn nữa, chỉ nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481633/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.