“Chà, tên gọi là gì thì ba cũng không biết rõ, có người gọi cô ấy là Tiểu Ảnh, mọi người gọi như vậy?”
Tiểu Ảnh?
Thời Vũ Kha lập tức liên tưởng đến Ảnh Tử, ánh mắt của cô gái kia rất giống Thời Du Huyên, nhưng cũng giống Ảnh Tử, cô còn tên là Tiểu Ảnh.
Cô ta đến quầy y tá tìm Tiểu Ảnh, y tá ở quầy nói không nhìn thấy.
Còn nói Tiểu Ảnh không do các cô ấy quản, cô được cấp trên điều xuống đây thực tập.
Khi nào tới, tới làm gì thì không do bệnh viện quản!
Một người chăm sóc đặc biệt mà trâu bò đến vậy sao?
Thời Vũ Kha cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản như vậy.
Ảnh Tử nhận được điện thoại của Thời Vũ Kha, hẹn cô ra gặp mặt.
Cô thẳng thừng từ chối: “Có chuyện gì thì cô cứ nói qua điện thoại đi, tôi không muốn gặp mặt cô.”
“Được.”
Thời Vũ Kha nói: “Nếu cô không muốn gặp mặt tôi, vậy cô giải thích cho tôi cô đến bệnh viện giả dạng làm người chăm sóc đặc biệt tiếp cận bố tôi là có mục đích gì?”
Không chờ Ảnh Tử trả lời, cô ta đã tiếp tục nói: “Đừng nóng vội phủ nhận, tôi đã điều tra máy theo dõi của bệnh viện, cô đừng nghĩ không nhận là xong”
Thời Du Huyên đã biết đến bệnh viện thăm bố, thì sớm muộn gì có ngày này.
Có điều, dường như Thời Vũ Kha chỉ là nhận ra cô là Ảnh Tử, cũng không nhận ra cô còn là Thời Du Huyên!
Nếu như vậy thì cô an tâm rồi, nhưng cô cũng biết nếu hôm nay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481610/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.