Cô ồn ào nói “sợ muốn chết”, nhưng dáng vẻ thì giương nanh múa vuốt, nhìn thế nào cũng không thấy giống bị dọa.
Giản Nghi Ninh khó hiểu: “Anh ta đến bằng cách nào?”
Thời Du Huyên cũng không biết anh đi vào như thế nào, chỉ biết anh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, đôi mắt bén như là dao găm, tựa như có thể lập tức cắm vào lòng cô!
Diễn tả cho người không rõ, thì người đó cũng không hiểu được.
“Cô đừng nói chuyện, tôi gọi điện thoại cho anh ta.”
Giản Nghi Ninh quyết định gọi điện thoại cho Thịnh Hàn Ngọc, điện thoại đã được kết nối, nhưng Thịnh Hàn Ngọc lại không nói anh đi vào bằng cách nào.
Bây giờ là lúc thương lượng biện pháp đó, che giấu thì thương lượng thế nào nữa?
Giản Nghi Ninh nói qua điện thoại: “Anh ở công ty đúng không? Chờ tôi, tôi lập tức đến tìm anh.”
“Cậu đừng tới.”
Anh đang điều tra tư liệu về Ánh Tử, nếu chuyện này mà để Giản Nghi Ninh biết anh ấy còn không nổ tung sao?
“Tôi không đến cũng được, nhưng anh phải nói cho tôi biết anh đi vào bằng đường nào? Anh làm cho Ảnh Tử sợ hãi đó có biết không? Cô ấy vốn có cách trốn ra, bây giờ thì hay rồi, hai người cấu kết, đã rút dây đồng rừng, chúng ta rơi vào bị động.”
Anh ấy càng nói càng hăng, Giản Nghi Ninh mà đã nói, nếu như không đạt được mục đích chỉ sợ nói đến hừng đông cũng chưa xong.
Trời đã sáng.
Thịnh Hàn Ngọc đứng dậy khỏi ghế hoạt động cơ thể cứng đờ, trong ánh mắt là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481607/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.