Thế nhưng anh ta nhanh chóng đẩy ngã suy nghĩ này.
“Dì Trương, bà quá đáng, bà đưa cho tôi thứ quần áo gì thế?”
Thứ Thịnh Dự Khải cầm trên tay chính là loại áo bông lớn, quần ống rộng mà các bác gái hay mặc, còn tạm được, không lấy váy cho anh ta mặc.
Cũng có nội y, nhưng toàn bộ đều là những món mà các bác gái hay mặc, cũng còn mới hoàn toàn, bên trên vẫn còn nguyên tag.
Quản gia ở bên ngoài che miệng lại, đi xuống lầu không nói tiếng nào.
Rón rén đi ra mở cửa hông, cho người bên ngoài đi vào.
Thịnh Dự Khải xoay quanh trong phòng tắm, trên người tất cả đều là nước lạnh, bây giờ càng lúc càng lạnh, anh ta nhanh chóng run rẩy cong người xuống, bị lạnh chịu không nổi.
Chốt mở máy sưởi trong nhà tắm hình như hư rồi, căn bản không hề phản ứng.
Không được, Thịnh Dự Khải ở bên trong không kiên nhẫn nổi nữa, anh ta phát hiện mình bị lừa rồi!
Trong phòng tắm còn không có khăn tắm, bây giờ ngoại trừ những thứ quần áo xấu xí này, căn bản cũng không còn gì có thể mặc.
Mặc thôi, có xấu đi nữa thì cũng mạnh hơn chết cóng.
Thịnh Dự Khải tưởng rằng quản gia đùa anh ta, nghĩ thầm dù sao cũng không ai trông thấy, chờ sau nay tỉnh cả gốc lẫn lãi với bọn họ.
Thịnh Dự Khải nhanh chóng mặc áo bông của các bác gái vào, đi ra khỏi phòng tắm.
“Di Trương, dì Trương...”
“Bà đang ở đâu? Bây giờ có thể nói cho tôi.”
Đi đến đầu cầu thang, Thịnh Dự Khải trợn tròn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481598/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.