Anh ta ban đầu đứng đối diện với Ảnh Tử, chẳng thèm nhìn đến, thậm chí còn mở miệng mỉa mai, nói cái gì mà có vài người ngoài ngoại hình tuy khó coi, nhưng không cản được suy nghĩ nhiều thứ... Chỉ là chưa nói hai câu đã phát hiện sắc mặt những người xung quanh dần nghiêm trọng, nghiêm túc lên, hình như không thích hợp låm. Thịnh Dự Khải hiếu kì bước đến hai bước, ánh mắt nhìn lướt qua màn hình một chút - Chỉ một chút, anh ta sửng sốt trong chớp mắt! Cổ phiếu nhà mình mấy hôm nay có xu hướng như thế nào, anh ta đã quá quen thuộc. Vì để ổn định niềm tin của mọi người, nói cho mọi người biết rằng mặc dù ông Chủ tịch không còn nữa, nhưng Chủ tịch mới vẫn có thể dẫn dắt tập đoàn nhà họ Thịnh phát triển lớn mạnh như Chủ tịch tiền nhiệm. Thịnh Dự Khải xưng là trang hảo hán, ra giá cao mời cơ cấu làm ra nhiều cổ phiếu nhà họ Thịnh, tạo ra ảo tưởng rằng tương lai của nhà họ Thịnh vẫn đang tốt đẹp cho các nhà đầu tư. Hiệu suất không tăng trưởng, nhưng cổ phiếu tăng nhanh trong thời gian ngắn vẫn có thể đánh lừa các nhà đầu tư không am hiểu. Nhưng không có tác dụng với những lão làng trong giới kinh doanh. Không ít thương nhân không chỉ không đầu tư vào mà còn lặng lẽ bán một chút cổ phiếu để tránh rơi vào chỗ nguy hiểm, giá trị cao của cổ phiếu nhà họ Thịnh vốn là ảo, bây giờ lại bị chèn ép, thế là nhanh chóng hạ xuống! Dùng mắt thường cũng thấy được số liệu thay đổi chóng mặt, đây đều là tiền cả, nhất thời trong nháy mắt đã tổn thất không chỉ một trăm triệu. Ảnh Tử ngừng động tác trong tay lại, nhìn về phía Thịnh Dự Khải: “Ban đầu tôi còn muốn dựng một mục tiêu nhỏ là kiếm trước một trăm triệu thôi, thế nhưng mà hơi nhiều nhỉ, còn muốn tiếp tục không?” Tài khoản của Ảnh Tử thu vào một trăm năm mươi triệu, nhưng tổn thất của nhà họ Thịnh còn nhiều hơn như thế. Thao tác của cô như chong chóng xoay theo gió, Ảnh Tử vừa ra tay, đông đảo các cơ cấu nhanh chóng lao vào, trong vòng chưa đến một phút, nhà họ Thịnh đã tổn thất mấy tỷ! “Đồ điên, con đàn bà điên này, tôi giết chết cô!” Thịnh Dự Khải chưa từng nếm trải qua phải chịu thua thiệt trong thời gian ngắn như thế, sau khi phản ứng lại kịp thì chuyện đầu tiên anh ta làm là nhào đến chỗ Ảnh Tử. Cái gì mà lịch thiệp phong độ, không đánh phụ nữ, chẳng qua là vì chưa bị đụng tới chỗ đau! Thịnh Hàn Ngọc không nói nhảm, lời ít ý nhiều: “Tôi bảo vệ cô.” Ảnh Tử khinh thường bĩu môi, liếc trắng mắt: “Anh bảo vệ tôi? Thôi bỏ đi, anh không thấy lúc chúng ta vừa đến, thái độ của mọi người với anh thế nào à? Nhìn thấy anh như là nhìn thấy mãnh thú hồng thủy ấy, trốn được bao xa thì trốn bao xa..” Ảnh Tử ngoài mặt đang hạ thấp Thịnh Hàn Ngọc, trên thực tế là đang mỉa mai những kẻ này đang nâng cao đạp thấp, đều là những kẻ thấy lợi quên nghĩa. Mặc dù lời này nói thật, nhưng cũng không dễ nghe. Không dễ nghe thì sẽ có người phản bác, trên thế giới này xưa nay không thiếu chim đầu đàn không nhìn rõ hình thức. Một người đàn ông xấu xí bước lên trước, vô cùng bất hảo mà nói với Ảnh Tử: “Cô là ai? Những nhân vật có máu mặt ở Giang Châu này tôi đều biết, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói qua cô là ai, đừng nói rằng cô là dân lừa đảo đến đây ăn chực nhé?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]