Vai Ảnh Tử co lại, nước mắt tuôn như mưa, sau đó cô không khống chữ nổi mình mà đi ra ngoài. “Em đi xem cô ấy một chút.” Giản Nghi Ninh đuổi theo. Anh ấy là người duy nhất biết thân phận thật sự của Ảnh Tử, cũng biết là Ảnh Tử là nhìn cảnh mà lòng đau. Bèn đi ra ngoài xem, cô cũng không đi quá xa, đang đứng ở góc tường khóc rất đau lòng, Giản Nghi Ninh đi đến đưa khăn giấy: “Lau đi, đừng khóc nữa, cô phải khống chế cảm xúc, như thế này rất dễ bị phát hiện” Ảnh Tử gật đầu, vừa khóc vừa nói: “Ừ tôi biết, tôi không khóc nữa.” Nói là không khóc, nhưng vẫn rất đau lòng. Giản Nghi Ninh nửa nghiêm túc nửa trêu chọc: “Cho cô mượn vai này, tùy ý cô dựa vào.” "Hu hu hu hu..." Ảnh Tử thật sự tựa lên vai Giản Nghi Ninh mà khóc cho thoải mái, trước khi nhìn thấy Thời Vũ Thành, cô cảm thấy mình rất kiên cường, cũng cảm thấy bên ngoài rất tự do. Tự do hơn lúc là Thời Vũ Huyên rất nhiều, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Thời Vũ Thành, cô đều vô cùng cảm động, hết sức tự trách bản thân. Bố cô rất yêu cô, từ lúc cô mất tích đến bây giờ chỉ mới hai tháng, mà trên đầu ông ấy gần như đều là tóc bạc, lưng cũng còng xuống, nhìn qua dường như đã già đi hai mươi tuổi. Đây đều là do lo lắng cho cô, lo ngày lo đêm mới có thể trở nên như thế này, trong lòng Thời Du Huyên biết rất rõ. Cô không dám nghĩ, nếu như bị bố biết cô không hề mất tích, ở cách ông ấy không xa nhưng lại nhất quyết không chịu gặp ông ấy, thì ông ấy sẽ đau lòng đến mức nào! Giản Nghi Ninh thấy có dỗ thế nào cũng không thể dỗ được, thuận miệng nói: “Ảnh Tử, cô thật sự không thể nào khóc nữa, hôm nay là tang lễ của ông cụ Thịnh, cô khóc như thế này, không biết còn tưởng rằng cô đang khóc cho ông cụ đấy. Câu này có tác dụng, hiệu quả xuất hiện nhanh chóng. Thời Du Huyên không khóc nữa, Giản Nghi Ninh nói rất đúng, bộ dạng này của mình quả thực dễ khiến người ta hiểu lầm. Hiểu lầm rằng cô và Thịnh Hàn Ngọc có gì đó không ổn, dù sao không phải người thân cận nhất, ai lại trong tang lễ của ông của bạn mình mà khóc thảm như thế? Sau lễ tang, ông cụ được ngủ yên dưới mộ. Ngày thứ hai sau đó, gần như tất cả mọi người trong giới kinh doanh đều nhận được một tấm thiệp mời thần bí! Ngày đó trong buổi họp báp, Thời Vũ Kha trong lúc đang theo dõi đã phát hiện nhóm người Thịnh Hàn Ngọc, lại không phát hiện được Thời Vũ Thành đã tìm được đến phòng cô ta. Vì để lấy lòng Thịnh Dự Khải, cùng ăn chơi với hắn, Thời Vũ Kha vẫn luôn nói dối là đang ở nhà em họ, lại quên thông đồng với em họ! Giang Tự Vi đến nhà tìm Thời Vũ Kha chơi... Thế là Thời Vũ Thành phát hiện con gái mình vẫn đang nói dối. Thời Vũ Thành không gọi được cho con gái lớn của mình, muốn đến đài truyền hình đăng thông báo tìm người, Giang Nhã Đan thấy không giấu được nữa đành phải nói thật, thế là ông ấy đến phòng tổng thống của khách sạn Vương Tử, mang Thời Vũ Kha đi. Thời Vũ Kha đầu tiên là nói sai, sau đó lại biến mất không một tiếng động. Bách Tuyết vốn là một bụng lửa giận, lập tức giận chó đánh mèo lên người Thời Vũ Kha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]