Tuy rằng trên danh nghĩa bà ta và cậu chủ là chủ tớ, trên thực tế tình cảm lại như mẹ con, không có một người mẹ nào có thể nhìn con trai đau khổ ở thời điểm thế này. . "Bà đi ra ngoài đi." Ảnh Tử không buồn giải thích, đẩy quản gia ra ngoài, sau đó đứng bên ngoài đóng cửa lại. Quản gia muốn xông vào trong, trong lòng cực kỳ chán ghét cô gái mặt đơ như một tấm ảnh chụp này. Quá máu lạnh, một cô gái trẻ tuổi lại không có chút xíu tình người nào, sau này chắc chắn không ai thèm lấy! "Cô làm gì vậy?" Ảnh Tử canh giữ ở cửa không cho vào, nói với quản gia: "Bà muốn để anh ấy mãi mãi chìm trong đau khổ như vậy sao? Hiện tại thứ anh ấy cần không phải muốn cái gì cho cái đó, mà là mau chóng tỉnh táo lại." Thịnh Hàn Ngọc đi ra từ phòng làm việc, kéo Ảnh Tử đi. Ảnh Tử cựa quậy: "Này, anh làm tôi đau đấy." Không phản ứng lại, Thịnh Hàn Ngọc cứ như không nghe thấy vậy, càng không có chút ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc nào, bây giờ anh chỉ muốn tìm lại ba ngày đã trôi qua, không thể để cho chân tướng của sự việc bị che đậy. Phòng Tổng thống, khách sạn Vương Tử. Bên trong phòng, cảnh xuân vô hạn, tràn đầy lôi cuốn. Khắp nơi trong không khí đều tràn đầy âm thanh dâm đãng, một lúc lâu sau mới mưa tạnh gió ngừng. Thời Vũ Kha vào phòng tắm tắm rửa, Thịnh Dự Khải nửa nằm ở trên giường vẫn chưa thỏa mãn, châm một điếu thuốc sau khi làm, anh ta nhả một ngụm khói rồi gọi với vào phòng tắm: "Này, tối hôm nay đừng đi nữa." Có cô ta ở giữa truyền mật báo, mang lại của Thịnh Hải đến cho Thịnh Dự Khải, khiến anh ta nhanh chóng ổn định vị trí. Lại truyền lại tình huống bên trong ra bên ngoài, tiện cho Thịnh Hải hoạt động khắp nơi, tìm và lấp sai sót, vì vậy Thịnh Dự Khải ở trong cục cảnh sát lo nhưng không nguy hiểm ba hôm đã được thả ra rồi. Thời Vũ Kha nghe thấy anh ta nói "chỉ cần anh có thể làm được, nhất định sẽ thỏa mãn em" thì cười càng thêm tươi, giọng nói càng mềm: "Dự Khải, đây chính là anh nói đấy, nam tử hán đại trượng phu, lời nói ngàn vàng, nói ra rồi phải giữ lời..." Trong lòng Thịnh Dự Khải trào ra dự cảm không rõ, lúc này anh ta đã hối hận vừa rồi mình đã ăn nói quá kiêu căng! Nhưng anh ta vừa mới nói xong, không thể lập tức đổi ý, con người của anh ta đảo qua, nảy ra ý hay: "Đừng nói lời thừa, em cứ nói đi, chỉ cần ông đây làm được, nhất định sẽ đồng ý với em." Thời Vũ Kha nhào đến dính sát vào anh ta, giọng nói mềm mại đến có thể nhỏ ra nước: "Cưới em đi." Quả thực không nói lời thừa thãi, lời ít ý nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]