Giản Nghi Ninh kinh ngạc liếc nhìn cô, không nói gì.
Thời Du Huyên đắm chìm trong suy nghĩ của mình không cách nào tự kiềm chế, vẫn đang tự quyết định: “Chậc chậc, còn những cái ngó sen này nữa, to mọng, mọc khỏe biết bao nhiêu, cứ vứt đi như thế thì tiếc quá..”
Đang nói, xe ra ngoài mua thức ăn của nhà đối diện đã về.
Bởi vì nhiều người ăn cơm, thịt cá rau xanh sắp chất đầy cả một cái xe bán tải.
Người hầu dỡ đồ từ trên xe xuống: thịt sườn, cá tươi, thịt heo, thịt dê bò, các loại rau củ quả, mì miến dầu muối, còn cả một rổ ngó sen!
“Ôi chao ôi!”
Thời Du Huyên tức giậm chân: “Những người này có bị bệnh không thế? Bên bờ hồ nhiều ngó sen như thế mà còn đi mua? Những con cá đang nhảy nhót trong hồ này còn chưa đủ ăn à? Không được, tôi không thể nhìn bọn họ phung phí như thế!”
Cô muốn đi ra ngoài, nhưng khi đi ngang Giản Nghi Ninh thì lại bị kéo lại: “Đi đâu thế?”
“Đi xin mấy con cá, nhặt mấy cái ngó sen, có vấn đề gì không?” Giọng Thời Du Huyên càng lúc càng nhỏ, Giản Nghi Ninh nhìn cô không nói lời nào, chính cô cũng ý thức được hình như có vấn đề.
“Không đi thì không đi thôi, đừng có dùng ánh mắt như thế này để nhìn tôi” Cô xám mặt trả lời.
Giản Nghi Ninh búng trán cô: “Cô đấy, bình thường trông cũng thông minh, sao hôm nay lại hồ đồ như thế?”
“Nơi đó bây giờ đang làm gì cô không biết à?”
“Bao nhiêu người đang tìm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481559/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.