Thời Du Huyên đóng máy tính lại, dùng chăn che kín đầu, không ngừng tẩy não mình: “Không liên quan đến mình, không liên quan đến mình, lạnh chết anh ta cho rồi, ai bảo anh ta chạy đến...”
“Phù..”
Xốc chăn lên, cô xuống giường mở đèn pin lên.
Pin trên điện thoại chỉ còn một nấc, chẳng bao lâu cũng sẽ dùng hết, Thời Du Huyên nhanh chóng tìm tất cả quần áo dày ra để mặc lên người.
Sau đó cô ôm chăn gối đi gõ cửa phòng Thịnh Hàn Ngọc: Cốc cốc cốc.
“Này, mở cửa ra, tôi sang đưa chăn cho anh này.”
cửa không mở, giọng của Thịnh Hàn Ngọc ở dưới lầu vọng lên: “Tôi ở đây.”
Thời Du Huyên dùng đèn pin chiếu... Anh đang núp trên ghế sô pha, lấy gối ôm đắp lên người!
Lúc Thịnh Hàn Ngọc đến cũng chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay giặt thôi, một món đồ dày cũng không có, bây giờ nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, bị lạnh cũng chỉ có thể dùng gối ôm để giữ ẩm.
Thời Du Huyên đưa chăn cho anh: “Anh đắp cái này đi, gối ôm không giữ ấm được.”
“Không cần”.
Anh cầm chắn nhét lại vào tay cô, trong lúc vô tình lại chạm vào một chỗ mềm mại... Lập tức rút tay lại như bị điện giật!
“Xin lỗi, tôi không cố ý?
Thịnh Hàn Ngọc không xin lỗi thì còn đỡ, xin lỗi thì đồng nghĩa với việc đã nói toạc ra khi nãy. anh đụng phải chỗ nào.
Mặt Thời Du Huyên đỏ ửng lên, nóng như bị hỏa thiêu.
Cũng may phòng khách tối, không thấy rõ sắc mặt, nếu không khi nhìn bộ dạng lúng túng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481548/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.