Nhưng Giang Nhã Đan lại vui mừng khôn xiết, giá trị của món quà đáp lễ ngang bằng hay không ngang bằng không quan trọng, quan trọng là thái độ của Vương Dĩnh Chi.
Giang Nhã Đan nói: “Bà thông gia không cần khách sáo quá đầu, không cần quà đáp lễ.”
Vương Dĩnh Chi nói: “Cần chứ cần chứ, hôm nay bà tới có chuyện gì sao? Trưa ở đây ăn cơm đi, chúng ta từ từ nói.” Bà ta cũng không ngốc, từ giá trị của món quà là có thể nhìn ra được Giang Nhã Đan không chỉ có chuyện, mà chuyện còn không thể nhỏ.
Giang Nhã Đan mơ hồ nói: “Không có chuyện gì, chỉ là muốn tới thăm bà, vốn dĩ muốn đưa Vũ Kha tới nhưng lại sợ đường đột..”
Vương Dĩnh Chi không ngốc, nghe tới đây đã hiểu rồi, hóa ra là thấy Hàn Ngọc không mù, liền muốn gả Thời Vũ Kha cho anh lần nữa.
Bà ta trước hết là tức giận, thầm nghĩ sớm làm gì đi chứ?
Nhà chúng tôi không ghét bỏ các người có địa vị thấp kém, các người còn dám ghét bỏ con trai tôi?
Bây giờ hối hận lại muốn tới nịnh bợ, muộn rồi.
Vì vậy bà ta nghiêm mặt lại: “Nếu bà đã biết đường đột không đưa tới cũng đúng rồi, khi đó không coi trọng con trai tôi, bây giờ hối hận rồi sao?”
Giang Nhã Đan vội vã giải thích: “Không phải đầu bà thông gia, đây là có hiểu lầm, hôm nay tôi tới chính là muốn giải quyết hiểu lầm một cách rõ ràng.”
“Là xảy ra chuyện như vậy, khi đó vốn dĩ là Vũ Kha muốn gả đi, nhưng từ nhỏ Thời Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481541/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.