Khuôn mặt tươi cười ở bên ngoài cửa kia, nếu là người khác nhất định cô sẽ tiếp đón nhưng Thời Vũ Kha đến thì quên đi.
Từ nhỏ đến khi lớn cô hiểu rất rõ Thời Vũ Kha là con người như thế nào.
Trước mặt một kiểu sau lưng lại một kiểu, lật mặt nhanh như lật sách, lúc cần thì nhìn mặt nhưng đến lúc không cần nữa lập tức ném ra phía sau.
Nếu như cô có thể chơi với Thời Vũ Kha thì cô sẽ là kẻ ngốc!
"Nấu cơm đi, đừng lôi kéo làm quen, cô với tôi không thân"
Mặt nóng dán trên mông lạnh mà, Thời Vũ Kha ấm ức liếc mắt nhìn Giản Nghi Ninh một cái, Giản Nghi Ninh chỉ lo nhìn chằm chằm vào trò chơi kịch tính trên điện thoại, dường như cuộc nói chuyện của hai người con gái không thể nào truyền tới lỗ tai của anh ấy.
Nhưng mà chờ tới lúc Thời Vũ Kha vừa đi vào trong phòng bếp, anh ấy liền dịch người qua: "Vì sao cô lại làm khó cô ta vậy, trước kia hai người có cái gì à?"
"Đừng nói mấy lời vô nghĩa, ai cần anh lo."
Chỉ nói bóng gió một câu nhưng cô khiến anh ấy phải nghẹn lời quay về.
Khi trên bàn ăn cơm đã bày đủ các bát đĩa, Thời Vũ Kha mệt mỏi đến mức không thấy thèm ăn một chút nào.
Bây giờ cô ta chỉ thầm mong muốn được tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ một giấc.
Nhưng cuối cùng cô ta cũng phải đè nén suy nghĩ này lại, vất vả bận rộn mới có thể làm được một bàn đồ ăn lớn thế này chỉ vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481528/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.