"Này, anh đi xuống đây, chưa được phép mà sao xông vào nhà dân được."
Giản Nghi Ninh cũng vội vàng chạy lên lầu, vừa chạy vừa hét lớn: "Được lắm, hóa ra anh có thể nhìn thấy? Thì ra anh có thể nhìn thấy, thế mà từ trước đến giờ anh giả vờ mù, cũng khá lắm."
Thời Du Huyên vốn định mở cửa chạy vào trốn nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn nên nhắm mắt nghênh ngang đi ra ngoài thì hơn, đang đi thì cô và phải Thịnh Hàn Ngọc: "Tránh ra, Ảnh Tử ở đâu?" Ánh mắt của Thịnh Hàn Ngọc như rực lửa, đẩy Thời Du Huyên ra rồi nhanh chóng bước vào, một tay kia thì đẩy cửa ra tìm.
Cô và phải bức tường nên lưng rất đau nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Giản Nghi Ninh đuổi theo, nhìn cô cúi đầu xin lỗi rồi kéo Thịnh Hàn Ngọc ra: "Anh đừng có quá đáng, đây là nhà của tôi, anh làm như đây là chỗ của anh à, muốn đi đâu thì đi đó sao? Đi ra ngoài, mau lên."
"Tránh ra."
"Không được."
Hai người giằng co qua lại không ai nhường ai, Thịnh Hàn Ngọc quay lưng về phía A Sửu, cô mở miệng thầm nói với Giản Nghi Ninh hai chữ: "Kẻ ngốc."
Giản Nghi Ninh lập tức hiểu ý của cô, liên tục nói: "Anh Hàn Ngọc, có chuyện gì thế hả? Anh cũng kết hôn rồi mà còn đuổi theo tìm người phụ nữ khác sao?"
"Bây giờ chị dâu sống không thấy người, chết không thấy xác, anh không đi tìm chị dâu mà còn ở đây mà hét Ảnh Tử cái gì? Vốn dĩ Ánh Tử có tên như thế bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481522/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.