Thấy anh muốn lên đây, Thời Du Huyên vội nấp sau cây cột rồi trốn vào phòng, cánh cửa nặng nề đóng lại, khoá chặt ngay trước khi Thịnh Hàn Ngọc đẩy cửa. Thời Du Huyên tựa lưng vào cửa, tim vẫn đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực.
Thịnh Hàn Ngọc đứng canh ngoài cửa, trong giọng nói lo lắng lại xen chút dịu dàng: "Di Tâm, em muốn như thế nào mới có thể tin anh? Có phải muốn anh lấy trái tim mình ra đưa cho em không?"
"Tôi không phải người mà anh đang tìm kiếm, rốt cuộc anh muốn tôi phải nói bao lâu nữa?" Thời Du Huyên gần như suy sụp.
Thịnh Hàn Ngọc kiên quyết: "Em ra ngoài cho anh xem, không phải người anh muốn tìm anh sẽ lập tức rời đi."
Tuy rằng cách nhau một cánh cửa không thể nhìn thấy gì nhưng người bên trong lại cho anh một cảm giác rất quen thuộc chứ không phải là người lạ.
"Tôi không gặp anh đâu, tướng mạo tôi xấu xí không muốn làm anh sợ. Thân phận của anh rất tôn quý, tôi không nên động vào." Vốn dĩ Thời Du Huyên muốn giải thích rõ mối quan hệ với Thịnh Hàn Ngọc nhưng không ngờ lại bị anh tóm được sơ hở.
"Khi nãy em vừa bảo không quen biết anh, sao lại biết được anh thân phận tôn quý?"
Thời Du Huyên bịa chuyện: "Lúc trước xem tivi có thấy qua, anh là một nhân vật lớn đương nhiên tôi sẽ biết anh nhưng anh sẽ không biết tôi."
Thịnh Hàn Ngọc vẫn kiên quyết: "Em mở cửa ra chuẩn bị làm quen đi."
Thời Du Huyên không thể trốn nổi nữa, cô biết nếu mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481517/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.