"Ông nội, ông suy xét lại đi, ông nội, cháu biết lỗi rồi, cháu thật sự biết lỗi rồi, ông không thể cứ quyết định mau chóng như vậy mà.." Thịnh Dư Khải tiến lên xin tha thứ nhưng dù anh ta có nói gì, ông cụ cũng không muốn nghe nữa.
Biệt thự bên bờ biển của Thịnh Hàn Ngọc.
Thời Du Huyên nhét máy tính vào lại bên trong con gấu bông, đứng lên duỗi mạnh cái eo mỏi nhừ, bận rộn ba ngày, cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ!
Có thể hoàn thành thuận lợi như vậy, cũng nhờ mấy ngày nay Thịnh Hàn Ngọc không ở đây.
Chỉ cần không có anh ở đây thì sẽ không có người quấy rầy cô, ngoại trừ thời gian một ngày ba bữa xuất hiện ở phòng ăn, thời gian còn lại Thời Du Huyên đều trốn trong phòng dù làm gì cũng không có người làm phiền.
Không có người quấy rầy vốn là trạng thái mà Thời Du Huyên cho rằng lý tưởng nhất nhưng bây giờ lý tưởng trở thành hiện thực, cô lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.
Trong lòng luôn có cảm giác trống trải không nói nên lời, không biết vì sao.
Hôm đó Thịnh Hàn Ngọc quay về một lần rồi lại rời đi như cơn gió, như nơi này không phải là nhà anh, mà là khách sạn!
Người đàn ông kia lại đột nhiên xông vào trong trí óc, Thời Du Huyên lắc lắc đầu, muốn vứt người trong đầu kia ra. Tuy hai người mang tiếng vợ chồng nhưng vốn không phải vợ chồng thật sự.
Nghiêm túc mà nói thì không gặp nhau được mấy lần, Thời Du Huyên không biết vì sao mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481502/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.