"Tút tút tút..."
Thịnh Trạch Dung vừa định hỏi "Tại sao?" thì bên kia đã vang lên âm thanh máy bận.
Cậu ta chỉ có thể nhìn điện thoại cười khổ, lầm bầm than thở nói: "Anh hai ơi anh hai, anh đang yên lành chọc ai không được? Sao cứ phải một hai chọc anh cả? Lần này không ai cứu được anh rồi, anh tự cầu phúc nhiều vào nha!"
...
Phòng ngủ tầng hai.
Thời Du Huyên co gối ngồi trong góc tường, cau mày nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhìn một lúc vẫn không hiểu!
Giản Nghi Ninh hỏi: Cô là Thịnh Hàn Ngọc?
Nhiều ngày không có tin gì sau đó đột nhiên liên lạc lại, rồi bất ngờ hỏi một câu như vậy?
Thời Du Huyên gõ bàn phím, gửi qua hai chữ: Không phải.
Giản Nghi Ninh hỏi: Cô ở đâu? Cô là ai? Nói thật đi.
Hai người hợp tác gần năm năm, đây là lần đầu tiên Giản Nghi Ninh hỏi thẳng thông tin cá nhân của Thời Du Huyên như vậy, trái ngược với kiểu nói chuyện cười đùa cợt nhả của anh ấy, thái độ rất nghiêm túc.
Tôi không phải Thịnh Hàn Ngọc, cũng không muốn nói cho anh biết tôi là ai.
Cô hơi tức giận, bình thường Thời Du Huyên ở trước mặt người khác giả làm kẻ ngốc, giả vờ ngây thơ nhưng trên thực tế tính cách của cô không tốt lắm, cũng không kiên nhẫn mấy.
Cô là người yêu ghét rõ ràng, Thời Vũ Thành đối xử tốt với cô thì cô nhớ rõ.
Bố nuôi cũng không phải dân kinh doanh, mấy lần đầu tư thất bại, nếu không có Thời Du Huyên âm thầm giúp đỡ thì nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481499/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.