🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Cố tiên sinh tầng máy?” Cô hơi lạnh nhạt hỏi.
“Tầng 4.” Cố Thừa Tiêu đáp.
Hứa Tâm Duyệt ấn thang máy giúp anh, mà tầng của bọn cô là tầng 5, Khúc Thủy là một nhà hàng hết sức nổi tiếng, gồm có một đại sảnh và những phòng bao riêng loại nhỏ, mà tầng 5 đều là những phòng bao lớn.
Vừa đến tầng 4, Cố Thừa Tiêu không nói một câu bước ra, Hứa Tâm Duyệt nhìn bước chân vội vã của anh, đúng là đến một phút cũng không muốn để cho người phụ nữ đó chờ! Dáng vẻ không kịp chờ đợi như vậy?
Hứa Tâm Duyệt với Lâm Tuấn Khâm đi vào phòng riêng, người lớn hai nhà đều đã đến, đang vui vẻ nói chuyện ngày xưa, người lớn bên Lâm gia vừa nhìn thấy Hứa Tâm Duyệt, trong ánh mắt liền có suy nghĩ riêng, đây không phải là hình mẫu con dâu lý tưởng của nhà họ hay sao?
“Đến, Tâm Duyệt ngồi, để mẹ giới thiệu với con.”
Hứa Tâm Duyệt ngồi bên cạnh mẹ, lễ phép chào hỏi: “Cháu chào chú, dì.”
“Ây! Tâm Duyệt, dì và mẹ cháu đang nói về cháu đấy!
Đúng là xinh như trong tưởng tượng của dì.”
Hứa Tâm Duyệt khiêm tốn cười, cô quay đầu chạm vào ánh mắt của Lâm Tuần Khâm, trong ánh mắt của anh có kích động, còn có một tia xấu hỏ.
Bữa com ngày hôm nay, ngoại trừ Hứa Tâm Duyệt ra, những người khác đều có cùng một suy nghĩ, đó là tác hợp hai người trẻ này, bởi vì người nhà hai bên ai cũng đều mong hai người họ có thể ở bên nhau.
Tầng dưới, Cố Thừa Tiêu ngồi cùng với Mặc Trạch Dương, rõ ràng là đang không vui, vừa ngồi xuống đã gọi rượu uống.
“Chúng ta còn chưa gọi món đâu! Đã gọi rượu rồi! Rốt cuộc là tớ muốn uống, hay là cậu muốn uống vậy hả?”
Mặc Trạch Dương cảm thấy có hơi buồn bực nên mới tìm anh đến uống rượu cùng, không ngờ anh còn tích cực hơn.
Có Thừa Tiêu cảm thấy buồn bực, là tâm sự không thể nói ra, anh cũng hiểu rất rõ, quan hệ của Lâm gia với Bùi gia, mặc dù thực lực của Lâm gia không bằng Bùi gia, nhưng quan hệ của hai nhà rất là kiên cố, thậm chí có thể coi là thế gia, Lâm Tuần Khâm cũng được người lớn bên Bùi gia nhìn xem từ bé đến lớn.
Xem ra hai nhà tối hôm nay là định cho hai người xem mắt, mà cô lại ngoan ngoãn đến đây như vậy, xem ra cô đã chấp nhận buổi xem mắt này rồi?
Có Thừa Tiêu uống một cốc rượu, rượu mạnh uống xuống cổ họng, nhưng lại càng cảm thấy buồn bực.
Trong bữa ăn, Hứa Tâm Duyệt không hề để tâm ở đây, nhóm người lớn đang bàn tán chuyện gì đó thú vị, cô chỉ phối hợp cười theo, căn bản không hề chú ý nghe bọn họ nói gì.
Lâm Tuần Khâm ở bên cạnh thấy cô cứ xuất thần như vậy, muốn biết cô đang nghĩ gì.
“Tâm Duyệt, ăn đi em.” Anh ta gọi cô một tiếng, thuận tiện rót nước uống cho cô. Hứa Tâm Duyệt vội vàng cười, nhắc ly lên chuẩn bị uống.
Lúc này, cô chợt nghe thấy Lâm phu nhân cười nói: “Nhìn xem, hai đứa nhỏ thật xứng đôi!”
“Khu!” Đồ uống vừa được rót vào miệng lập tức làm Hứa Tâm Duyệt bị sặc, cô ho khù khụ vài tiếng.
Lâm Tuấn Khâm vội vàng vươn tay vỗ lưng cho cô, buồn cười nói: “Sao mà em uống nước thôi cũng để sặc vậy!”
Nói xong, anh ta đưa qua cho cô một tờ khăn giây.
Hứa Tâm Duyệt mặt đỏ bừng, bốn cặp mắt đối diện đều đồng loạt lo lắng nhìn về phía cô, cô vội vàng xua tay cười nói: “Không sao, không sao ạ, do con uống nhanh quá thôi.”
“Tuấn Khâm! Con chăm sóc Tâm Duyệt cho thật tốt đầy!”
Lâm phu nhân nói với con trai mình.
“Dạ cứ để con lo!” Lâm Tuần Khâm đương nhiên rất muốn nhận công việc này, anh ta vươn tay tiếp tục vỗ lưng cho Hứa Tâm Duyệt, nhìn cô đầy quan tâm.
Hứa Tâm Duyệt ngắng đầu lên, thấy ba mẹ cô và ba mẹ Lâm đều đang hài lòng nhìn họ, điều này khiến cô cảm thấy lo lắng, bữa ăn tối nay không phải chỉ là bữa ăn bình thường sao? Mà là một bữa xem mắt?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.