Chương trước
Chương sau
Bác sĩ Lâm nhanh chóng nhìn một cái, sau đó bà kinh hỉ nhìn về phía Bùi phu nhân.
Bùi phu nhân còn chưa nhìn thấy kết quả, bà nhìn bác sĩ Lâm mỉm cười, như đã hiểu được điều gì.
“Mau, mau cho tôi xem.”
Bác sĩ Lâm đưa báo cáo qua cho bà, Bùi phu nhân trực tiếp nhìn kết quả phía dưới, kết quả cho thấy nhóm máu của bà cùng Hứa Tâm Duyệt độ trùng khớp đến 99.9%, xác định là quan hệ mẹ con.
“Trời ạ, con bé đúng là con ruột của tôi.” Bùi phu nhân kinh hỉ không thôi, nước mắt lập tức trào ra khỏi hốc mắt.
Bà đã tìm kiếm 20 năm không có kết quả, ông trời giờ lại mang đến cho bà một sự kinh hỉ như vậy. Làm sao bà không vui như sắp điên lên được?
“Chúc mừng phu nhân, rốt cục bà đã tìm được con gái rồi.” Bác sĩ Lâm chúc phúc.
“Đúng vậy, đúng vậy, rốt cục tôi đã tìm được con bé, con gái bảo bối của tôi.” Bùi phu nhân cầm báo cáo giám định, khóc không thành tiếng nói.
Lúc này, Hứa Tâm Duyệt đã trở lại văn phòng, quản lý rất nhanh đến, vì biểu hiện hôm nay của cô mà cảm thấy vô cùng vui vẻ!
“Tâm Duyệt, cô thật sự rất rất giỏi, mới đến đã có được đơn đặt hàng hơn mấy triệu.”
“Tôi cũng không biết vì sao vị phu nhân kia lại đặt nhiều như vậy.” Hứa Tâm Duyệt thật ra hy vọng Bùi phu nhân bình tĩnh đặt hàng, chứ không phải là do hành vi mắt lý trí.
*Vị phu nhân kia vừa nhìn là biết người không thiếu tiền, bà ấy nhất định thích thiết kế của chúng ta.” Quản lý an ủi cô.
“Vậy tôi bắt đầu làm việc đây.” Hứa Tâm Duyệt thầm nghĩ tuyệt đối không thể khiến khách hàng thất vọng.
Quản lý rời đi, Hứa Tâm Duyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút thất thần, nghĩ đến chuyện tây trang kia, còn có chuyện đêm qua ở bể bơi, lúc người đàn ông kia cứu cô, cô mơ mơ màng màng không thời được, là anh cho cô dưỡng khí!
Nghĩ rồi nghĩ, cô lại nhắm chặt mắt, bỏ qua suy nghĩ trong đầu, cô nghĩ cái gì vậy? Cố Thừa Tiêu là ba của con Hứa An An.
Ai nha, điên rồi điên rồi, vẫn là nhanh chóng suy nghĩ chuyện thiết kế đi!
Ở bệnh viện, Bùi phu nhn kích đầu đi ra, bà nghĩ phải bắt đầu nhận lại con gái như thế nào.
Năm đó bà không cẩn thận để mắt đứa bé, bây giờ cô đã lưu lạc bên ngoài 20 năm, bà rất đau lòng! Đứa nhỏ vốn nên ở bên cạnh bà lớn lên, đã phải chịu khổ vất vả thế nào?
Bùi phu nhân lấy điện thoại ra, gọi cho lái xe, để ông ấy đợi bà ở cổng.
“Quay lại cửa hàng của Hứa tiểu thư.” Bùi phu nhân phân phó với lái xe.
Nửa tiếng sau, Bùi phu nhân đã quay lại cửa hàng, quản lý nhanh chóng đi ra tiền đón bà.
*Phu nhân, bà còn cần gì sao?”
“Tôi muốn tìm Hứa tiểu thư một chút. Cô ấy có ở đây không?”
“Có, cô áy đang ở văn phòng, tôi đưa ngài đi.”
“Không cần, tôi tựa lên, mọi người làm việc đi!”
Hứa Tâm Duyệt đang vẽ một bản thiết kế, lúc cô ôm đầu suy nghĩ, cửa phòng lại bị gõ vang.
“Mời vào!”
Cửa đầy ra, Bùi phu nhân cầm túi tiền vào. Vừa vào trong, mắt bà đã đỏ lên, nhìn cô gái đang ngồi trước bàn làm việc trong văn phòng, lòng bà như dao cứa, đây là đứa nhỏ bà tìm suốt 20 năm.
*Phu nhân sao bà lại đến đây? Phu nhân bỏ quên gì sao?”
Hứa Tâm Duyệt nhanh chóng đứng dậy nghênh đón bà.
“Mẹ? Mẹ làm mắt con của mình!” Bùi phu nhân trực tiếp bật khóc, bà không biết nên dùng cách gì để nhận đứa con này, dù sao bà cũng thiêu cô rất nhiều.
“Phu nhân, bà nói con của ngài ở đâu? Con bà xảy ra chuyện gì sao?” Hứa Tâm Duyệt nhìn biểu tình bi thương của bà, liền quan tâm hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.