*Xem ra tối hôm qua tôi quan tâm, cô xem toàn bộ như gió thổi bên tai vậy!” Lam Thiên Thần có chút tức giận nói.
“Thật ngại quá, tôi không tiện nghe điện thoại, tạm biệt.”
Bùi Nguyệt Hoàng trực tiếp cúp máy, hướng quản lý vừa dừng lại nói: “Tiếp tục đi!”
Vị quản lí kia lập tức tiếp tục báo cáo công trạng tài vụ, ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng sắc bén nhìn điện thoại di động một cái, trong ánh mắt của cô cũng hiện lên một tia dịu dàng.
Cô vẫn không ngờ là Lam Thiên Thần có lòng như vậy, còn biết gọi điện thoại ân cần thăm hỏi cô.
Nhưng không biết, Lam nhị thiếu bị cúp điện thoại, lúc này đang rất phiền lòng! Lam Thiên Thần ngồi vào trong ghé giám đốc rộng lớn, thân thể quay một vòng, khuôn mặt tuần tú như ngọc, lúc này giống như là dã thú bị chọc giận.
Dám ngắt điện thoại của anh?
Quên đi, anh quản nhiều chuyện gì không đâu? Người phụ nữ này cũng cùng anh không có quan hệ gì? Anh bận tâm cái gì chứ? Huống chi, người ta căn bản không tiếp nhận.
Lam Thiên Thần cắn môi mỏng, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.
Cuộc họp Bùi Nguyệt Hoàng kết thúc lúc 11h30, sau khi mọi người rời khỏi, cô mới được trợ lý Hứa Mẫn đỡ, chân thấp chân cao đi ra.
Ngày hôm nay hiếm thấy cô không đi giầy cao gót, mà mang đôi giày đề bệt.
“Bùi tổng, chị bị thương thành như vậy, còn phải làm việc, thật quá cực khổ.” Hứa Mẫn đau lòng nói.
“Một chút đau này tính là gì?” Bùi Nguyệt Hoàng xem thường nói.
Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi-tong-tai-daddy-khong-the-treu/463889/chuong-1900.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.