Nói như là Đường Tư Vũ rất hoan nghênh bà vậy. Đường Tư Vũ nhàn nhạt nhìn Khưu Lâm: “Không cần thay giày, cứ vào đi! Tôi sẽ lau sàn nhà.”
Đường Y Y nhìn chằm chằm vào cửa nhà Hình Liệt Hàn, đoán xem anh có ở trong không, nhưng nghĩ đến có thể gặp anh trong bữa tiệc tối mai, cô đành miễn cưỡng bước vào nhà của Đường Tư Vũ.
Đường Tư Vũ đóng cửa lại, chào hỏi cha: “Cha, để con xào mây món trước.”
“Ông ngoại! Đường Dĩ Hi lễ phép gọi ông.
*“Ngoan, để ông ngoại xem cháu có cao thêm chưa.” Đường Hùng kéo cậu nhóc lại, cần thận nhìn.
Khưu Lâm lập tức cười hỏi: “Vậy đứa nhỏ này nên gọi em là gì?”
“Gọi là bà cô! Gọi Y Y là dì.” Đường Hùng ở bên cạnh nói.
Đường Dĩ Hi còn nhỏ, nhưng cậu biết mẹ không thích cặp mẹ con này lắm, cậu cũng đã từng thấy họ ở sau lưng mắng chửi mẹ với ông ngoại, nên cố chấp không gọi, chỉ nhìn họ chằm chằm.
Khưu Lâm tức giận, đứa trẻ này thực sự không hiểu lễ nghi, giống hệt mẹ của nó.
Đường Y Y nhìn thấy cây đàn piano của Đường Tư Vũ, lập tức muốn chạm vào.
Sau khi ngồi xuống, cô ấn lung tung các phím đàn, không có tiết tấu.
“Không được chạm vào đàn của mami.”
Đường Dĩ Hi ngăn lại.
Đường Y Y quay đầu nhìn chằm chằm cậu nhóc: “Ai nói đây là đàn của mami cháu? Là cha ta mua.”
“Thế dì chơi được không? Nếu không biết chơi thì sẽ làm hỏng đàn.” Cậu nhóc hỏi.
Đường Y Y không khỏi khó chịu vì bị đánh giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi-tong-tai-daddy-khong-the-treu/462186/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.