Chương trước
Chương sau
“Vâng ạ! Thưa bác!” Đường Tư Vũ vừa ngồi xuống ghế sofa, Ôn phu nhân liền khen cô: “Đường tiểu thư, lần trước bác có thấy cháu đánh đàn trên tivi, nghe hay lắm, thật ngưỡng mộ người trẻ tuổi như cháu, vừa có tài nghệ vừa có năng lực.”
“Bác quá khen rồi ạ. Cháu học piano từ nhỏ nhưng vẫn còn nhiều thiếu sót lắm ạ.”
Đường Tư Vũ cười khiêm tốn.
“Cháu lại còn xinh đẹp, dạy dỗ con cũng rất tử tế nữa.” Ôn phu nhân tiếp tục khen.
“Chẳng vậy thì sao? Con người Đường tiểu thư rất tốt, việc dạy con cũng rất kiên nhẫn.” Tưởng Lam nhân cơ hội này đề thể hiện sự yêu mến với cô.
Đường Tư Vũ cười ngượng ngùng, cụp mắt xuống, cô cảm nhận được sự yêu mến và kỳ vọng của Tưởng Lam, cô chỉ đành làm bà thất vọng vậy.
Mặc dù cô và con trai bà cùng sinh ra Tiểu Hi nhưng cô tuyệt đối không yêu Hình Liệt Hàn bởi vì nhân cách người đàn ông này không ồn.
Ôn Lệ Thâm và Hình Liệt Hàn đang chơi đùa với cậu nhóc, Hình Nhất Nặc liên tục nấp sau lưng Hình Nhất Phàm. Hình Chính Đình đột nhiên nhớ ra một chuyện, lập tức gọi cô lại: “Nhất Nặc, qua đây gặp hai bác Ôn nào, cả Lương Diệu nữa, sau này anh ấy là thầy giáo của con đấy!”
Hình Nhất Nặc cau mày nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới trước mặt cha, khom lưng chào hai vợ chồng Ôn gia: “Cháu chào hai bác!”
Khi quay qua nhìn Ôn Lương Diệu, cô liền trợn mắt không thèm chào anh một tiếng.
“Lúc còn nhỏ anh từng gặp em, mười mấy năm không gặp, em lớn quá rồi.” Ôn Lương Diệu cười mở lời trước.
“Đúng vậy. Lương Diệu còn tham gia cả tiệc đầy tháng của hai cháu đấy! Lúc đấy, nó mới khoảng 8 tuổi, mã đã bế cháu rồi.”
Ôn phu nhân cười nói.
Hình Nhất Nặc liền đỏ mặt, người đàn ông này còn thấy bộ dạng của cô lúc vừa mới chào đời? Thật khó xử! Sao cha lại để anh ta đến dạy cô chứ? Thật mắt mặt.
“Nhất Phàm, nghe nói em sắp đi du học, chúc mừng eml” Ôn Lương Diệu nói với Hình Nhất Phàm.
“Cảm ơn anh! Mong là sau này anh dạy thêm cho em gái em. Em thực sự không yên tâm về việc học của nó.” Hình Nhất Phàm thật lòng muốn tốt cho em gái!
Ôn Lương Diệu cười: “Yên tâm. Anh sẽ nghiêm túc dạy cho con bé, cho nó tiến bộ lên.
“Ai nói em cần anh phụ đạo thêm? Sau này em sẽ nghiêm túc nghe cô giảng bài trên lớp, không phiền anh quan tâm. Anh không cần đến dạy nữa đâu.” Hình Nhất Nặc kiên quyết từ chối.
Hình Chính Đình lập tức nghiêm khắc nhắc nhở: “Nhất Nặc, con dám từ chối à?
Người ta đã đồng ý đến dạy con học rồi con nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
“Không sao đâu bác trai. Cháu đang viết giáo án ở nhà rồi, thời gian còn nhiều.
Cháu nhất định sẽ chăm sóc và dạy dỗ Nhất Nặc như em gái của mình.” Ôn Lương Diệu điềm đạm nói.
Hình Nhất Nặc liền gạt bỏ: “Em không „ cần.
“Con bé tính tình còn trẻ con, sau này cháu dạy cho nó phải nghiêm khắc lên, đừng nuông chiều nó, anh nó đã dung túng cho nó quá nhiều rồi nên nó mới ngang bướng như vậy.” Hình Chính Đình dặn dò Lương Diệu.
Hình Nhất Nặc khóc òa, cha cô nghiêm túc hả? Trước mặt người ta mà ông chê cô vậy sao? Cô ngồi nấp sau lưng Hình Nhất Phàm cô cảm thấy mình thật đáng thương, ngày tận thế sắp đến rồi.
Đường Tư Vũ ở phía đối diện nhìn thấy cảnh này, chợt nhớ lại lúc còn bé. Cô nhớ khi cô gặp Mộ Phi, cô cũng kiên quyết phản kháng vì có người quản mình, sự tự do của cô bị gò bó, kìm kẹp. Sau đó, Mộ Phi kiên nhẫn dạy cô không chỉ là piano mà cả việc học, Mộ Phi đều giúp đỡ và ủng hộ cô rất nhiều.
Vì vậy, dù không là người yêu cô cũng sẽ không thù hẳn gì với Mộ Phi, có lẽ sau này họ chỉ có thể là bạn bè. Chuyện năm đó cô cũng đã thông suốt và tha thứ rồi, dù sao cũng không phải Mộ Phi có ý ngoại tình, mà là do Đường Y Y nhân cô hội chuốc anh say rồi làm ra chuyện hoang đường đó.
Từ tận đáy lòng, Đường Tư Vũ hy vọng sau này Mộ Phi sẽ tìm được chân ái của đời mình.
Ánh mắt Hình Liệt Hàn không ngừng nhìn gương mặt cô, thấy mặt mặt cô đang mơ hồ vô định, anh nhíu mày, giờ cô lại đang nhớ tới ai?
Anh có đôi mắt sâu sắc, nhìn thấu tâm can người khác, chỉ cần liếc qua sắc mặt của cô, anh liền biết chắc chắn trong lòng cô đang nghĩ đến một người đàn ông.
Người đàn ông đó là ai? Nhất định là Mộ Phi, vì không khí trong căn nhà này rất dễ khiến cô nghĩ đến mối quan hệ lâu năm giữa Đường Gia và Mộ Gia.
Chết tiệt! Người phụ nữ này đang ở trong nhà anh mà dám nghĩ về một người đàn ông khác.
Ôn Lệ Thâm vui vẻ chơi đùa với cậu nhóc.
Thật khó có thể tin rằng người anh em tốt của anh lại có một cậu con trai lớn như này. Hơn nữa, cậu nhóc trông như một viên ngọc bích màu hồng, thật sự khiến anh muốn ôm vào lòng và thơm một miếng.
“Cha nuôi. Cha nhìn thấy mẹ nuôi con bao giờ chưa? Mẹ đóng rất nhiều phim truyền hình và phim điện ảnh đó.” Đường Dĩ Hi cầm bàn tay lớn của Ôn Lệ Thâm lắc lắc nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.